DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 72: Buồn nôn về đến nhà

Một cái tát, cô hoàn trả gấp mười lần.

Một cái tát vang dội, không chút nương tay, trong lúc nhất thời Vân Na trở tay không kịp. Nhưng mà Vân Thi Thi vẫn không có dự định cứ thế buông tha cho cô ta, “Chát” lại hạ xuống một bạt tay, điểm mấu chốt của cô là muốn trái phải đối xứng.

Như thế rất tốt, hai bên gò má rõ ràng in dấu năm ngón tay, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt bị phá huỷ.

Vân Na thẹn quá thành giận! Cô ta luôn lấy gương mặt xinh đẹp này mà kiêu ngạo, bình thường đều rất che chở, bây giờ Vân Thi Thi làm tổn thương gương mặt của cô ta, cô ta thật hận không thể bóp chết tiện nhân này!

Cô ta xông lên đánh cô, nhưng Vân Thi Thi vẫn nắm chặt cổ tay cô ta, bẻ ngược ra sau, Vân Na "Gào" lên một tiếng, liền túm lấy tóc cô.

"Các con đang làm gì vậy hả?" Ở cửa truyền đến tiếng gầm giận dữ.

Vân Nghiệp Trình đứng ở cửa, nhìn cảnh hỗn loạn trong phòng khách, tức giận đến đỏ mặt.

"Tất cả dừng tay cho tôi! Từng đứa từng đứa đều muốn tạo phản sao?"

"Cha!" Vân Thi Thi thấy ông trở về, lập tức che giấu vẻ mặt vốn âm lãnh không còn chút vết tích, nháy mắt, trên mặt lại hiện ra sắc mặt oan ức. "Vân Na cô ấy rất quá đáng..."

Vừa nói, cô còn làm bộ khóc nức nở vài tiếng, giống như chịu uất ức vô cùng lớn.

Vân Na choáng váng.

Với tính tình Vân Thi Thi trước đây, bị đánh gãy răng cũng phải cố gắng ngậm máu, uất ức lớn hơn nữa cũng chưa bao giờ kể khổ với Vân Nghiệp Trình.

Bây giờ lại học được cách giả bộ làm người vô tội?

Vân Na tức giận, hiện tại trên mặt cô ta còn rát đây này! Rốt cuộc là ai quá đáng?

Cô yếu đuối không nơi nương tựa, chân thực, lập luận sắc sảo, thấy mà yêu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như vậy, bất cứ người nào nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.

Vân Nghiệp Trình nhìn thấy mà tan nát cõi lòng, đôi mắt tàn nhẫn nhìn về phía Vân Na, mắt trợn lên làm cho cô ta giật mình.

Nghe thấy có chút kỳ quái, Lý Cầm đi ra khỏi phòng thì trông thấy trận chiến này.

Thấy trên mặt con gái có dấu tay, một dấu lại một dấu sưng lên.

"Mẹ! Tiện nhân này đánh con? Còn mắng con là tiện nhân."

"Cô nói ai là tiện nhân?!" Lý Cầm nghe vậy giận dữ, ngược lại chỉ vào Hữu Hữu rống to với Vân Thi Thi: "Nhà họ Vân sẽ không nhận hai đứa con hoang như các người, cũng sẽ không nuôi đứa con gái bất hiếu như cô!"

Vân Thi Thi cười khẩy.

Hữu Hữu đi lên phía trước dắt tay Vân Thi Thi, quay đầu nhìn Vạn Phương, gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai đáng yêu lộ ra nụ cười sâu xa mê người.

"Dì à, dì yên tâm, mẹ có con nuôi rồi, không cần các người bận tâm. Có tiền, chẳng thà nghĩ cách làm thế nào chăm sóc gương mặt đó thật tốt đi!"

Lý Cầm nghe vậy, tức khắc quẫn bách che mặt, câm hận nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ gương mặt bà ta đẹp động lòng người, nhưng mà sau khi sinh Vân Na, trên mặt có nếp nhăn lúc mang thai, hơn nữa đã trung niên, từ lâu vẻ ngoài đã không còn nét đẹp như thời thanh xuân. Dù có chăm sóc thẩm mỹ thế nào cũng chẳng ăn thua gì. Hữu Hữu mở miệng nói lời độc ác có thể nói là đâm trúng chuyện đau lòng của bà ta.

Đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ, gương mặt nhỏ sáng sủa coi như đơn thuần đáng yêu, nhưng lại có thể mở miệng nói ra lời ác độc đến vậy!

Bà ta nghẹn họng không nói ra lời: “Cháu..."

Hữu Hữu ngẩng gương mặt nhỏ lên, kéo kéo ống tay áo Vân Thi Thi, giọng nói non nớt lộ ra hồn nhiên vô hại: "Mẹ, mẹ có biết ‘Buồn nôn mẹ nó’ với ‘Buồn nôn’ mở cửa có ý gì không?"

Vân Thi Thi cười híp mắt hỏi: "Có ý gì?"

Hữu Hữu nhẹ như mây gió nhìn lướt qua mẹ con Lý Cầm, nói khẽ: "Thực sự là buồn nôn về đến nhà."

Lý Cầm nghe xong, lập tức nhận ra đứa bé này đang chê cười bà ta, liền nổi giận, bước nhanh về phía trước vung bàn tay lên với Hữu Hữu, nhưng mà cánh tay lại bị Vân Thi Thi nắm chặt!

"Cô là đứa con gái bất hiếu, lại dám đánh con gái tôi, bây giờ lại còn muốn đánh luôn cả tôi sao? Nghiệp Trình, ông xem mặt mũi Na Na đi, chính là bị con tiểu tiện nhân này đánh!"

Không đợi Vân Nghiệp Trình phản ứng, Vân Thi Thi ngẩng mặt lên, nói: “Phải! Là tôi đánh. Nhưng mà con gái bà ở bên ngoài không biết thân biết phận, vừa đánh bạc vừa hít heroin, nợ nần chồng chất, liên lụy tôi bị mất việc. Ngày hôm qua còn suýt chút nữa hại tôi..."

Cô xấu hổ, không nói thêm gì nữa.

"Bà nói tôi có mẹ sinh, không có mẹ nuôi cũng được, nói tôi ăn của các người cũng được, nhưng tôi không phải đầy tớ nhất định phải nhìn sắc mặt của các người mà làm việc, còn bị các người lợi dụng đến cùng. Tôi cũng có tôn nghiêm, tại sao các người lại có thể nô dịch tôi như vậy?" Vân Thi Thi ẩn nhẫn nói.

"Cô ——" Trong lúc nhất thời, Lý Cầm không nói được lười nào.

Đọc truyện chữ Full