DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 2176: Lang kỵ trúc mã (5)

Edit: Sahara

Âu Dương Tầm vô cùng chấn động, không rõ con rồng này tới đây là vì cái gì.

"Bệ hạ, trên đầu con rồng kia có hai người."

Đột nhiên, một tên thái giám hét toáng lên, giọng nói còn có chút run run.

Lúc này, Âu Dương Tầm mới nhìn rõ hai người kia....

Nữ nhân mặc bạch y, dung mạo xinh đẹp như tranh vẽ. Nam nhân đứng cạnh nàng thì mặc hắc y, lãnh khốc như chim ưng trong đêm, chỉ có lúc nhìn về phía nữ nhân kia mới lộ ra vẻ ôn nhu không dễ phát hiện.

Hai người đứng cạnh nhau như một đôi thần tiên quyến lữ, tạo nên khung cảnh đẹp đến nỗi khiến người ta không tài nào dời mắt đi được.

"Vụt!"

Giữa lúc mọi người còn đang chìm trong kinh ngạc, hai người kia đã nhảy từ đầu bạch long xuống, vững vàng đáp trên mặt đất.

Vẻ mặt Âu Dương Tầm từ chấn động chuyển sang ngạc nhiên, mắt nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử xinh đẹp tuyệt thế.

"Người... Người là Vân Lạc Phong Vân cô nương?"

Là người có thể làm cho đại lục nổi lên sóng to gió lớn?

Đôi môi Vương Tuyết Liên không ngừng run rẩy, cả người lùi về sau, không ngừng lắc đầu, kinh ngạc đến không nói nên lời.

Gương mặt này, dù đã qua mười năm nhưng ả vẫn không quên.

Nhưng, mười năm trôi qua, con người phải già đi, ả cũng đã trưởng thành, tại sao.... Tại sao nữ nhân này vẫn xinh đẹp trẻ trung y như mười năm trước?

Diện mạo không có một chút thay đổi?

Càng làm Vương Tuyết Liên khó chấp nhận hơn chính là, nữ nhân này cưỡi rồng mà tới, hơn nữa, qua lời nói của Âu Dương Tầm, ả có thể nghe ra, Vân Lạc Phong chính là một trong hai Chân Thần mà họ nhắc tới, không phải trùng tên trùng họ.

Không!

Ả làm sao tiếp nhận được sự thật này?

"Mẹ!"

Vân Sơ Thiên thấy Vân Lạc Phong xuất hiện, không kiềm được mà mỉm cười, thân hình nhỏ nhắn lóe một cái đã nhào vào lòng Vân Lạc Phong, ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới rồi!"

Mẹ?

Âu Dương Tầm bắt đầu run rẩy không thôi, tim như bị ai đánh một quyền thật mạnh, làm ông ta suýt không thở được.

Người càng kinh ngạc hơn chính là Âu Dương Nguyệt.

Ả chưa từng gặp Vân Lạc Phong, nhưng đã nhìn thấy tranh vẽ, nữ nhân trước mặt giống y hệt người trong bức họa.

Nhưng vì sao nữ nhân cường đại này lại là nghĩa mẫu của Vân Sơ Thiên?

"Cha! Mẹ!"

Vân Niệm Phong cũng bước tới, môi khẽ nở nụ cười.

Vân Niệm Phong vừa gọi một tiếng, càng làm những người ở đây khó tiếp nhận hơn.

Vân Sơ Thiên là nghĩa nữ đã đành, thiếu niên này lại là nhi tử thân sinh của Vân Lạc Phong và Vân Tiêu?

Vừa rồi bọn họ đã làm gì? Lại xuống tay với con trai ruột của Chân Thần?

Đây là chê sống quá lâu sao?

"Mẹ, con có chuyện muốn hỏi mẹ, mẹ thu nhận đồ đệ bao giờ thế?" Vân Sơ Thiên chu chu cái miệng nhỏ, làm nũng nói.

Vân Lạc Phong ngẩn ra: "Chuyện mẹ có đồ đệ, chắc không phải con đã quên rồi chứ? Mẹ còn định thời điểm đại hôn của con và Niệm Phong, thuận tiện tổ chức hôn lễ cho Tiểu Mạch và Tiểu Bạch luôn. Sao con lại quên mất Tiểu Bạch vậy?

"Mẹ, con không có nói Tiểu Bạch." Vân Sơ Thiên hất cằm về phía Âu Dương Nguyệt: "Vừa rồi nữ nhân này nói cô ta là đồ đệ của mẹ, còn nói quyển sách này là do mẹ viết. Kỳ thật quyển sách này là năm xưa cô ta đã lừa gạt lấy đi từ trong tay con."

Mặt Âu Dương Nguyệt sớm đã không còn chút huyết sắc, ả thật muốn ngất đi, chỉ tiếc đầu óc ả lúc này lại rất tỉnh táo, muốn ngất cũng không ngất được.

Vân Lạc Phong cầm lấy quyển sách trong tay Vân Sơ Thiên xem thử, khẽ cong môi: "Đại đa số những gì trong quyển sách này viết đều đúng, chỉ có mấy chỗ là bị sai."

"Khi đó con mới năm tuổi, lại không có ai dạy, tất cả đều tự mình mày mò." Vân Sơ Thiên le lưỡi: "Nhưng con vẫn nhớ rõ những chỗ sai này, về sau không phải con có hỏi qua mẹ đó sao? Bây giờ con đã biết làm như thế nào rồi."

Lúc này Vân Lạc Phong mới hài lòng gật đầu: "Quyển sách này cứ giữ lại làm kỷ niệm đi!"

Cuộc đối thoại ngắn gọn của hai người đã nói rõ quyển sách này thuộc sở hữu của ai.

Mặt Âu Dương Tầm xanh mét, ông ta quay đầu tức giận nhìn Âu Dương Nguyệt: "Chuyện này rốt cuộc là sao? Không phải ngươi nói quyển sách này là của sư phụ ngươi cho ngươi à? Sư phụ ngươi còn là Vân cô nương? Bây giờ ngươi lập tức giải thích rõ cho trẫm!"

Phịch!

Âu Dương Nguyệt sợ hãi quỳ xuống, cả người run bần bật: "Phụ hoàng, hoàng nhi biết sai rồi, xin phụ hoàng tha tội!"

"Tha cho ngươi? Ngươi bảo trẫm làm cách nào tha cho ngươi?" Âu Dương Tầm thống khổ nhắm hai mắt lại.

Nếu không tại Âu Dương Nguyệt, ông ta cũng xem Vân Sơ Thiên là yêu nữ, xử hỏa hình.

Càng không đánh mất cơ hội kết giao cùng hai Chân Thần...

Không sai! Phía sau mới là ý nghĩ thật sự của Âu Dương Tầm.

Đế vương vốn vô tình, sao ông ta có thể thật lòng quan tâm đến con gái? Người mà Âu Dương Tầm thật sự quan tâm tới chỉ có mình ông ta mà thôi.

"Sơ Thiên!" Âu Dương Tầm nhìn về phía Vân Sơ Thiên lần nữa, giọng điệu ôn hòa hơn: "Năm xưa là phụ hoàng không đúng, xử oan con, bây giờ con đã trở về, phụ hoàng nhất định sẽ đối xử với con thật tốt."

Vân Sơ Thiên cười khinh thường: "Ta còn nhớ năm xưa là chính ông muốn thêu chết ta. Nếu không nhờ mẫu thân, ta đã sớm chết rồi. Huống chi, mấy năm qua, người trong thành Thiên Hoàng vẫn luôn đồn đãi, nói Âu Dương Nguyệt là thần nữ, còn ta là yêu nữ tới hại thần nữ, lời đồn này sợ là có không ít công lao của người hoàng thất các ngươi."

Sắc mặt Âu Dương Tầm càng thêm trắng bệch, hai tay siết chặt, trong lòng hối hận không thôi.

"Thần nữ? Yêu nữ?" Vân Lạc Phong buồn cười: "Lời đồn dừng ở người trí! Xem ra người của thành Thiên Hoàng đã ngu xuẩn tới vậy thì cũng không cần sống làm gì nữa. Nhưng mà, trong đó cũng có một câu đúng, thành Thiên Hoàng đúng là có một thần nữ, có điều thần nữ lại là Sơ Thiên mà thôi."

Vân Lạc Phong chậm rãi tiến về phía Âu Dương Tầm: "Trong khoảng thời gian năm năm kia, nếu ngươi đối xử tốt với Sơ Thiên, vậy thành Thiên Hoàng các ngươi sẽ nước lên thuyền lên. Là chính các ngươi tự đánh mất cơ hội này."

Âu Dương Tầm ngẩng đầu, nhìn thần sắc thản nhiên của Vân Lạc Phong, vẻ mặt ông ta đầy hối hận.

"Ngươi có biết tại sao ta phải mang Sơ Thiên đi không?" Vân Lạc Phong mỉm cười tà ác: "Bởi vì kiếp trước của Sơ Thiên vốn là con gái ta, vì bảo vệ ta mà chết, ta đợi suốt năm năm mới tìm được nó tại thành Thiên Hoàng. Thật không ngờ... Các ngươi lại đối xử với con gái ta như vậy."

Âu Dương Tầm nhắm mắt lại, ông ta hối hận, nếu như ông ta biết Vân Sơ Thiên và Vân Lạc Phong có quan hệ này từ sớm, thì ông ta đã không phạm phải sai lầm kia.

Đáng tiếc, trên đời không có nếu như....

"Niệm Phong!" Vân Lạc Phong nhìn sang Vân Niệm Phong: "Sơ Thiên chính là thê tử con, từ đây về sau, nó sẽ do con che chở. Tất cả những kẻ đã từng tổn thương Sơ Thiên, một kẻ cũng không tha. Dù có thêu trụi thành Thiên Hoàng này cũng phải bắt bọn chúng trả giá đắt."

Nàng không dám tưởng tượng, nếu năm đó nàng đến trễ một bước, vậy có phải nàng sẽ mất đi Sơ Thiên lần nữa hay không?

Vì thế, nàng làm sao tha thứ cho những kẻ này? Ngay cả những kẻ đứng xem khi đó, nàng cũng không tha cho một người nào hết.

Giống như lần máu nhuộm hoàng thành khi xưa, chỉ để trừng trị những kẻ dám nhục mạ mẫu thân nàng...

Nếu lời đồn không thể dùng phương pháp ôn hòa dẹp bỏ, vậy nàng không ngại sử dụng thủ đoạn hung tàn.

"Mẫu thân yên tâm! Con sẽ không để những kẻ từng tổn thương Thiên Nhi được sống."

Đáy mắt Vân Niệm Phong dấy lên sát khí.

Mười nắm trước, Sơ Thiên chỉ là một đứa bé năm tuổi.

Ngươi có thể tưởng tượng được một đứa bé năm tuổi sẽ sợ hãi tuyệt vọng thế nào khi bị người ta trói vào cột để thêu sống không?

Mà bọn chúng, ngay cả tra cũng không thèm tra đã muốn giết nàng.

Hắn vĩnh viễn sẽ không tha cho kẻ từng hại nàng!

Nghe thấy lời này, cả người Âu Dương Tầm nhũn ra, tê liệt ngã xuống đất, hai mắt đầy tuyệt vọng.

Ông ta biết, tất cả đều xong rồi!

"Bà là.... Mẫu thân Vân Niệm Phong?" Vương Hạo Thiên ngây ngốc nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt kia rất phức tạp, có hối hận, có phẫn nộ.

Đương nhiên, phần phẫn nộ là nhắm vào Vương Tuyết Liên.

Vân Lạc Phong nhướng mày nhìn Vương Hạo Thiên: "Ngươi là ai?"

"Mẹ!" Nghe Vân Lạc Phong hỏi câu này, Vân Niệm Phong đứng dậy nói: "Tiểu tử này muốn hạ thuốc Sơ Thiên, bị chúng con biết được, sau đó chúng con bắt Âu Dương Nguyệt tới giúp hắn thực hiện ý đồ."

Hạ thuốc?

Vân Lạc Phong nheo mắt, sát khí bắn ra bốn phía.

"Ta...." Vương Hạo Thiên vô cùng hối hận: "Ta làm sai, các ngươi muốn xử trí ta thế nào, ta cũng chấp nhận. Nhưng ngay từ đầu ta cũng chỉ vì muốn tốt cho Sơ Thiên cô nương. Bây giờ thấy bà thương cô ấy như vậy, ta cũng an tâm rồi."

Vương Hạo Thiên nở nụ cười chua xót, liếc mắt nhìn Vương Tuyết Liên: "Lúc đầu, là muội ấy nói với ta, muội ấy nói muội ấy có một người bạn, phụ mẫu đều bị người ta hại chết, hung thủ còn chiếm đoạt gia sản của bạn muội ấy. Tuy nhiên, bây giờ ta đã biết thân phận của bà, ta chắc chắn bà khinh thường làm chuyện chiếm đoạt gia sản người khác."

Nực cười là, hắn lại vì lời bịa đặt của Vương Tuyết Liên mà làm ra chuyện sai lầm lớn thế này.

Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn về phía Vương Tuyết Liên đang trốn sau đám đông, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng: "Cô ta tên là gì?"

Vương Hạo Thiên trả lời: "Vương Tuyết Liên!"

"Vương Tuyết Liên?" Vân Lạc Phong cười mỉa: "Ta thấy là Vân Tuyết Liên mới đúng!"

Vương Tuyết Liên nghe thấy lời này, vẻ mặt càng hoảng loạn. Sao có thể? Sao ả ta có thể nhận ra mình?

Vân Tuyết Liên?

Mọi người kinh ngạc, quay đầu nhìn Vương Tuyết Liên đang mặt đầy hoảng loạn.

"Vân Tuyết Liên? Là con gái của Vân Thiên Tề và Lâm Thúy Thúy à?" Vân Sơ Thiên lập tức nhảy dựng lên, phẫn nộ nói: "Không ngờ ngươi cũng từ Hoa Hạ chạy tới đây! Còn dám bôi nhọ mẹ ta. Mẹ ta đoạt gia sản ngươi khi nào hả? Rõ ràng là cha mẹ ở Hoa Hạ của mẹ ta bị cha mẹ ngươi giết chết, cha mẹ ngươi chiếm đoạt tài sản của mẹ ta, còn đuổi mẹ ta ra khỏi nhà. Bây giờ ngươi còn dám tới báo thù?"

Những ngươi khác nghe không hiểu lời Vân Sơ Thiên nói, nhưng họ biết được một chuyện.

Thì ra đây là Vân Tuyết Liên, không phải Vương Tuyết Liên.

Vương Hạo Thiên kinh ngạc nhìn Vương Tuyết Liên, mặt đầy khiếp sợ: "Ta nên đoán ra mới phải! Muội muội ta vốn là một tiểu cô nương ngoan ngoãn, làm sao lại thay đổi lớn đến như vậy? Buồn cười là ta chưa từng hoài nghi ngươi không phải là muội muội ta..."

Thì ra là thế! Như vậy thì mọi chuyện đều được rõ ràng rồi.

Chỉ là không biết sau khi phụ thân biết chuyện này, người có tiếp nhận nổi hay không?

"Không đúng!" Vương Tuyết Liên liều mạng lắc đầu, mặt mày trắng bệch: "Diễn biến không nên như thế này! Ta xuyên không tới đây, trong những tiểu thuyết xuyên không, người xuyên không đều là nhân vật chính. Nếu như ta là nữ chính, thì ta phải có đủ vinh quang mới đúng. Hơn nữa, trong những tiểu thuyết xuyên không, nhân vật nữ đính hôn từ trong bụng mẹ gì đó đều là đá kê chân."

Tại sao tới trên người ả thì lại không giống như thế?

"Vốn dĩ, nếu ngươi không ngu xuẩn, cứ sống an ổn ở Hoa Hạ, có lẽ ngươi còn có thể giữ được một mạng. Nhưng ngươi tự mình tìm chết thì cũng đừng trách ta!".

Vân Niệm Phong cười lạnh, khóe môi gợi lên một độ cong: "Mẹ, Sơ Thiên mệt rồi, mẹ đưa Sơ Thiên đi nghỉ tạm đi, chuyện ở đây cứ để con xử lí, con không muốn làm bẩn tay Sơ Thiên."

Một cô nương tốt đáng yêu như Sơ Thiên, làm sao hắn nỡ để tay nàng dính máu.

Những việc loại này, nên để thân làm nam nhi như hắn đi làm.

"Được!" Vân Lạc Phong mỉm cười, xem ra chuyến đi đến thành Thiên Hoàng lần này đã xúc tiến nhanh tình cảm hai đứa nó: "Sơ Thiên, chúng ta đi trước, Niệm Phong sẽ về sau."

"Dạ!"

Vân Sơ Thiên quay đầu nhìn Vân Niệm Phong: "Niệm Phong ca ca, muội về khách điếm chờ huynh."

Hoàng cung này, nàng không cần lưu lại nữa.

Một đêm này, rất nhiều người trong thành Thiên Hoàng đều bị lôi ra khỏi giấc mộng, đặc biệt là khi nghe từng tiếng kêu thảm thiết vang lên cách đó không xa, trong lòng họ sợ hãi vạn phần.

Ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chờ đến ngày hôm sau, bọn họ mới biết tối qua thành Thiên Hoàng vừa mới trải qua một trận tàn sát. Những người từng tổn thương Vân Sơ Thiên, không có một người nào sống sót.

Vương Tuyết Liên cũng chết rất thảm.

Vì để Vương Tuyết Liên có thể một nhà đoàn tụ, Vân Niệm Phong đã đưa linh hồn Vương Tuyết Liên tới địa phủ Hoa Hạ. Khi Vương Tuyết Liên thấy phu thê Lâm Thúy Thúy chịu đày đọa ở mười tám tầng địa ngục, liền khóc lóc muốn rời đi.

Có điều, đã tới địa phủ, đâu phải nói muốn đi là đi.

Cho nên, Vương Tuyết Liên cực kỳ hận Lâm Thúy Thúy. Lúc ấy, nếu không phải Lâm Thúy Thúy tiêm vào đầu ả ta những suy nghĩ kia, có lẽ ả ta đã không phạm phải những sai lầm này.

Làm thiên kim phủ thừa tướng tốt biết mấy, tại sao ả lại tìm chết, đi trêu chọc Vân Niệm Phong và Vân Sơ Thiên làm gì?

Tiếc là dù Vương Tuyết Liên có hối hận cách mấy cũng không thay đổi được gì...

Thất Châu Đại Lục.

Một người kể chuyện đang ngồi trong quán trà kể lại chuyện vừa xảy ra trước đó không lâu, xung quanh là một đám người đang say sưa lắng nghe.

"Nghe nói, thất công chúa Thiên Hoàng Quốc thông minh tuyệt đỉnh, năm tuổi đã tinh thông y thuật mà không cần thầy dạy. Đáng tiếc, nàng bị kẻ gian hãm hại. Chẳng những bị nhị công chúa cướp hết công lao, còn bị vu oan là hạ độc hại nhị công chúa, làm thất công chúa suýt nữa đã bị thêu sống."

"Hả? Vậy thất công chúa làm cách nào sống sót?" Một người hỏi.

Người kể chuyện cười cười: "Chuyện này nói ra rất dài, ngay thời điểm thất công chúa sắp bị thêu chết thì có một nữ tử như thần tiên hạ phàm cưỡi rồng bay tới, cứu thất công chúa thoát khỏi pháp trường. Nữ tử ấy chính là chúa tể đại lục chúng ta_Vân Lạc Phong!"

"Vân Lạc Phong? Tại sao Vân Lạc Phong lại cứu thất công chúa? Ta nghe nói ánh mắt Vân Lạc Phong rất cao, hiếm có người nào được Vân Lạc Phong nhìn trúng."

"Ha ha, cái này thì ngươi không biết rồi. Kiếp trước của thất công chúa chính là con gái Vân Lạc Phong, Vân Lạc Phong tìm nàng suốt mấy năm mới tìm được chuyển thế của nàng tại thành Thiên Hoàng. Bằng không, ngươi nghĩ tại sao Vân Lạc Phong lại đi cứu một đứa bé không hề quen biết chứ?" Người kể chuyện phe phẩy quạt, ánh mắt đầy khát khao: "Hơn nữa, ta còn nghe nói, thất công chúa đã đổi tên thành Vân Sơ Thiên, cùng thanh mai trúc mã là Vân Niệm Phong tâm đầu ý hợp, ít ngày nữa sẽ tổ chức đại hôn."

"Đây đúng là một giai thoại đẹp!" Mọi người sôi nổi tán dương.

Cũng chỉ có thiên thần như con trai Vân Lạc Phong mới xứng đôi với tuyệt đại giai nhân như thất công chúa.

"Con trai Vân Lạc Phong-Niệm Phong công tử đối với Vân Sơ Thiên nhất mực si tình, lúc hai người họ đến thành Thiên Hoàng, thiên kim phủ thừa tướng muốn nhào vào lòng Niệm Phong công tử, kết quả bị Niệm Phong công tử sỉ nhục một trận. Trong mắt, trong lòng Niệm Phong công tử trước sau chỉ có một mình Vân Sơ Thiên. Không phải có một câu nói là "được sủng ái thì không cần lo ngại" sao? Câu này dùng để hình dung Vân Sơ Thiên là vô cùng chính xác."

Người kể chuyện rung đùi đắc ý, người xung quanh cũng phát ra từng tiếng hâm mộ, nhưng không có ai phát hiện, hai người đang được họ bàn tán kia cũng đang ngồi phía dưới hóng hớt.

"Này!" Vân Sơ Thiên cắn hạt dưa, quay đầu nhìn Vân Niệm Phong: "Niệm Phong ca ca, bọn họ nói chỉ có huynh mới xứng đôi với muội kìa."

Vân Niệm Phong cong cong khóe môi: "Chẳng lẽ không đúng?"

"Nhưng mà.... Mấy ngày sau là đại hôn, muội muốn đào hôn." Vân Sơ Thiên lấy hết can đảm nói.

Sắc mặt Vân Niệm Phong đen kịt: "Muội nói cái gì?"

"Niệm Phong ca ca, không phải Hoa Hạ có một dạng kết hôn gọi là du lịch kết hôn sao? Muội không thích tổ chức cái gì mà đại điển thành thân, rồi yến tiệc này nọ. Chúng ta hãy thử du lịch kết hôn đi."

Sau chuyến đi đến Hoa Hạ, Vân Sơ Thiên học được rất nhiều thứ, tuy bây giờ nàng rất khi quay lại đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ tới những món ăn ngon ở đó, nàng đã từng xin Vân Lạc Phong đưa nàng quay lại Hoa Hạ một chuyến.

Chuyện du lịch kết hôn này là biết được trong lần đó.

"Được!" Thấy không phải Vân Sơ Thiên không muốn gả cho mình, sắc mặt Vân Niệm Phong đẹp hơn rất nhiều: "Nghe theo muội! Muội thích thế nào thì chúng ta làm thế ấy!"

"Niệm Phong ca ca, huynh đối với muội thật tốt!" Vân Sơ Thiên tựa đầu lên vai Vân Niệm Phong, cười rất vui vẻ.

"Vừa rồi người kể chuyện có nói một câu, được sủng ái thì không cần lo ngại, mặc kệ muội kiêu căng tùy hứng thế nào cũng không sao cả. Dù sao ta cũng yêu muội, ta tình nguyện thu dọn cục diện rối rắm mà muội gây ra. Chỉ cần muội vĩnh viễn ở cạnh ta là đủ rồi."

Vân Niệm Phong cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có nàng làm bạn là đủ.

"Thật không?" Hai mắt Vân Sơ Thiên sáng rỡ: "Vậy chúng ta lập tức để lại thư cho cha mẹ, báo với họ chúng ta không tổ chức đại hôn, chúng ta đi du lịch kết hôn."

"Được!"

Vân Niệm Phong mỉm cười ấm áp.

Cả đời này hắn nguyện ý để mặc nàng làm việc tùy hứng, chỉ cần nàng có hắn yêu thương là đủ rồi....

–--- ------ --------HOÀN---- ------ -------

Thế là hoàn rồi, cám ơn mọi người đã ủng hộ và đồng hành cùng Sa suốt khoảng thời gian qua, tạm biệt mọi người.

Hẹn gặp lại các bạn trong bộ [Phu thê nhà nghèo] và bộ [Phượng hoàng niết bàn: Se Duyên]!!!!!

Đọc truyện chữ Full