DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1934: Toàn quân bị diệt? (1)

Edit: Sahara

Tiểu Mạch im lặng không lên tiếng. Nếu Vân Lạc Phong đã cảm thấy người kia là Tuyệt Thiên, vậy thì rất có thể chính là hắn ta!

"Chủ nhân, trời không còn sớm nữa."

Tiểu Mạch thúc giục, không biết tại sao, hắn cứ cảm thấy trong lòng bất an.

Giống như, sắp xảy ra chuyện gì đó.....

Dường như Vân Lạc Phong cũng cảm giác được điều gì, khi quay trở về đội ngũ Thiên Tề Quốc, bước chân không khỏi có chút vội vàng hơn.

Do trước đó đội ngũ Thiên Tề Quốc vừa trải qua một trận chiến, nên lúc này bọn họ đang dừng chân nghỉ ngơi, Vân Lạc Phong nhân thời gian này rời khỏi đội ngũ đi tìm dược liệu.

Lúc này, bên trong núi, máu nhuộm đỏ hoàng hôn.

Tề Linh nắm chặt kiếm trong tay, mặt dính đầy máu tươi, trông rất đáng sợ.

Kỳ Tô đứng trước bảo vệ Mặc Thiên Thành, đối kháng cùng đám người cực kỳ hung ác trước mặt, khuôn mặt tuấn tú dần dần nặng nề hơn.

Đội ngũ đã thương vong hơn một nửa, số người còn lại, sợ là không thể kiên trì được bao lâu...

"Nhị hoàng tử, ta thấy đám người này không giống sơn tặc." Kỳ Tô dùng kiếm chặn một đòn tấn công, giọng nói lạnh lùng.

Nhìn đám người trước mặt này bịt kín mặt mũi, hơi thở cường đại áp người, Tề Linh chợt phát ra một tiếng cười lạnh.

Tề Linh lau vết máu trên mặt, khóe môi cong lên thành nụ cười âm trầm: "Các ngươi là người do Lâm quý phi phái tới?"

Lâm quý phi cũng chính là mẫu phi của tam hoàng tử Tề Vũ.

Ngoài trừ bà ta, Tề Linh thật sự không nghĩ ra được người nào khác....

Đám người kia không hé răng, chỉ càng tấn công mãnh liệt hơn, ra tay không chút lưu tình với đội ngũ của Tề Linh.

Nội tâm Tề Linh dần dần nóng nảy, càng ngày càng phẫn nộ.

Những tinh anh này đều là nhân tài hắn bồi dưỡng suốt nhiều năm qua, vậy mà bây giờ lại toàn quân bị diệt ở tại nơi này sao?

Không!

Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

"Kỳ công tử, ngươi đưa những người khác chạy đi, ta ở đây cản chúng lại." Tề Linh cắn răng, nói.

Tề Linh đã nhận ra, đám người này không muốn đả thương hắn. Tốt xấu gì thì hắn cũng là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện bất trắc, sợ là không có người nào gánh nổi.

Nhưng đối với thủ hạ của hắn, đám người này lại hạ thủ chẳng chút nương tay.

Từ điều này, có thể đoán ra được ý của Lâm quý phi là muốn cô lập hắn, như vậy, trận tranh bá này hắn chắc chắn sẽ thua. Đúng là mưu kế hay!

Tề Linh cười lạnh, sao hắn có thể để gian kế của người đàn bà kia được thực hiện?

"E là ta lực bất tòng tâm!" Kỳ Tô lui về sau hai bước: "Không biết nhị hoàng tử có nhận ra không? Còn có hai người nữa vẫn chưa xuất hiện, hai người kia chắc chắn là Thiên Thần Giả! Ta còn chưa lợi hại đến mức có thể bình yên rời khỏi đây ngay dưới mũi của hai Thiên Thần Giả. Hiện tại, chỉ còn một cách là chờ Vân cô nương trở về."

Ánh mắt Tề Linh hơi tối đi.

Trong mỗi một quốc gia đều có một trưởng lão đoàn. Phàm là người được nạp vào trưởng lão đoàn, thực lực tối thiểu phải là Thiên Thần Giả.

Trưởng lão đoàn đối với hoàng tử mà nói, là sự tồn tại cực kỳ quan trọng. Bất luận là Tề Linh, hay là Lâm quý phi, đều muốn mượn sức của các Thiên Thần Giả trong trưởng lão đoàn.

Hiện tại, hai Thiên Thần Giả ẩn nấp kia là người của Lâm quý phi.

Quan trọng nhất là, có hai Thiên Thần Giả rời khỏi Thiên Tề Quốc, vậy mà hai người trong trưởng lão đoàn mà hắn đã chiêu mộ lại không truyền tin báo cho hắn biết.

Nếu không được phụ hoàng cho phép, chuyện Thiên Thần Giả tự ý rời khỏi trưởng lão đoàn làm sao che giấu?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề Linh lại càng tối hơn, đáy lòng cũng thấy lạnh lẽo.

Đội ngũ tinh anh của Tề Linh gần như đã bị diệt sạch, chỉ còn sót lại vài người cố gắng chống đỡ, mà hai Thiên Thần Giả đang ẩn thân kia vẫn còn chưa ra mặt.

Đọc truyện chữ Full