DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1842: Kỳ Linh không phải phế vật (5)

Edit: Sahara

Vì thế, quan niệm về đích-thứ của Phong Vân Đại Lục cũng không phải là rất mạnh mẽ.

Con của tiểu thiếp cũng không bị người khác coi thường.

Người đáng bị coi thường là kẻ thất bại và kẻ yếu!

Nếu không, loại người ích kỷ như Kỳ Mặc, tuyệt đối sẽ không nhận mẫu thân mình là tiểu thiếp.

"Cha, người đàn bà kia thân thể mình không thoải mái, nên không chịu tới." Kỳ Mặc lạnh lùng trả lời.

"Cái gì?"

Vừa nghe thấy lời này, KỳChính lập tức giận dữ: "Phỉ Phỉ hồi phủ, ả dám không tới? Ngay cả mệnh lẹnh của ta cũng dám cãi?"

"Tướng cống!" Giản Phỉ Phỉ không coi ai ra gì, rúc vào lòng Kỳ Chính: "Thôi đi! Tỷ ấy dù gì cũng là thê tử của chàng, thiếp bất quá cũng chỉ là một tiểu thiếp mà thôi, vẫn là đừng để đại phu nhân tới châm trà cho thiếp, nếu để người ngoài biết, họ lại cho rằng tướng công chàng sủng thiếp diệt thê, thiếp không muốn tướng công bị người khác hiểu lầm."

Bộ dáng này của Giản Phỉ Phỉ giống như đã chịu uất ức lớn bằng trời vậy.

Kỳ Chính đau lòng vô cùng, nhưng nơi này là Đế Thành, không phải Lâm Phong trấn, nếu chuyện này truyền tới tai các đại thần, nhất định sẽ ảnh hưởng tới Cầm phi.

Tuy nói tiểu hoàng tử là con trai duy nhất của hoàng thượng, nhưng hoàng thượng vẫn còn có rất nhiều cháu trai khác.

Ngay cả chuyện ông ta bán Kỳ Linh, cũng là lén lút không dám cho người ngoài biết.

"Cha!" Thiếu nữ bên cạnh chu miệng, căm giận nói: "Con không cảm thấy bắt người đàn bà Lâm Tình kia tới châm trà cho mẹ có cái gì không đúng, cũng không xem thử bao nhiêu năm qua bà ta đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi với mẹ con."

"Nhạc nhi, đừng nói nữa!" Sắc mặt Giản Phỉ Phỉ tái đi, vội vàng quát lớn.

"Không! Con phải nói!" Kỳ Nhạc vẫn giữ biểu tình căm giận như cũ: "Đầu tiên là bà ta cướp mất thời gian ở bên phụ thân của mẹ, sau lại cướp đi thân tình cốt nhục của mẹ và ca ca. Mười mấy năm qua, chính vì bà ta mà mẹ phải chăn đơn gối chiếc, lấy nước mắt rửa mặt. Con đã nhiều lần khuyên mẹ đi tìm cha, nhưng mẹ chết sống không chịu, nói Lâm Tình là bình dấm chua, sẽ không cho phép mẹ tồn tại. Mẹ thà để bản thân chịu uất ức, cũng không muốn gây phiền phức cho cha."

"Mẹ thông tình đạt lý như thế, còn bà ta thì sao? Nếu bà ta thật sự quan tâm cha, thì nên chấp nhận người mà cha yêu mới đúng." Kỳ Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói, giống như Lâm Tình mới là kẻ thứ ba không bằng: "Bà ta hại mẹ con thảm như vậy, chẳng lẽ không nên châm trà tạ lỗi với mẹ con sao?"

"Nhạc nhi!"

Giản Phỉ Phỉ vội vàng quát lớn lần nữa.

Nhưng nếu Giản Phỉ Phỉ thật sự có lòng ngăn cản, thì nên bịt miệng Kỳ Nhạc lúc ả vừa mở miệng kìa, đằng này bà ta đợi Kỳ Nhạc nói xong hết mới giả vờ lớn tiếng quát mắng.

"Kỳ Mặc!"

Kỳ Chính bị những lời này chọc giận, có điều, lửa giận của ông ta không phải đốt Kỳ Nhạc, mà là nhắm vào Lâm Tình.

"Con đi lôi người đàn bà kia đến đây nhận lỗi cho ta! Mặc kệ ả ta sắp chết hay là còn chút hơi tàn cũng lôi tới đây!"

Nếu để người không biết thấy được một màn này, có lẽ sẽ tưởng rằng Lâm Tình đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó với mấy người Kỳ Chính, cho nên dù Lâm Tình bệnh tình đang nguy kịch cũng phải tới tạ lỗi.

"Dạ! Hài nhi lập tức đi tìm bà ta!"

Có câu này của Kỳ Chính, Kỳ Mậc liền dương dương tự đắc, hắn ta làm một dấu hiệu đắc thắng với muội muội mình, rồi lập tức xoay người đi về phía hậu viện.

"Phỉ Phỉ, chúng ta cùng đến đại đường đợi đi!" Kỳ Chính cầm tay Giản Phỉ Phỉ, ông ta nhìn diện mạo xinh đẹp vẫn không thay đổi qua bao năm của bà ta, đúng là càng nhìn càng thích: "Mười mấy năm qua, thật là uất ức cho nàng, nàng vất vả nuôi lớn Nhạc nhi, ta lại không thể đến thăm nàng dù chỉ một lần, hiện tại, ta bắt kẻ đầu sỏ tạo thành tất cả những chuyện này đến châm trà tạ tội với nàng, còn về việc có tha thứ hay không, tất cả tùy thuộc vào quyết định của nàng."

Đọc truyện chữ Full