DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1836: Lão thợ rèn (5)

Edit: Sahara

****Mấy hôm ay Sa bệnh và đang có công việc nên thời gian edit không được ổn định.

________________

Thế nhưng......

Điều Vân Lạc Phong không ngờ chính là, Kỳ Linh lại có suy nghĩ này.

"Kỳ Linh!" Vân Lạc Phong trầm ngâm thật lâu: "Muội ở lại với ca ca muội, ta đi tìm bà ấy!"

Nói cho cùng thì Kỳ Linh cũng còn quá nhỏ, sao nàng có thể dẫn theo con bé đến một nơi như Thiên Phạt Sâm?

"Nhưng mà....."

"Không có nhưng mà!" Vân Lạc Phong sầm mặt xuống: "Muội đã bái ta làm thầy, thì phải nghe lời ta!"

Kỳ Linh thấy rất uất ức, nhưng không dám cãi lời Vân Lạc Phong, chỉ đành nói: "Vậy được rồi! Muội sẽ ở lại với ca ca."

Nghe được lời này, sắc mặt Vân Lạc Phong mới hòa hoãn lại, nàng dịu dàng xoa đầu Kỳ Linh.

"Yên tâm đi! Ta nhất định sẽ đưa bà ấy về!"

Có câu đảm bảo này, Kỳ Linh lập tức mặt mày hớn hở, tâm sự giấu trong lòng cũng bị ném đi tận chân trời trong nháy mắt.

"Sư phụ, Linh nhi tin người!"

Sư phụ đã nói như vậy, thì nhất định dì Vân sẽ trở về....

"Đúng rồi, sư phụ, chờ khi rảnh, muội muốn đi thăm Mộc tỷ tỷ, muội lo cho tỷ ấy."

Kỳ Linh chớp chớp hai mắt tròn xoe, rất đáng thương mà nhìn Vân Lạc Phong.

Cô bé sợ Vân Lạc Phong không đồng ý.

Vân Lạc Phong chợt giật mình, nhớ tới hoàng đế đang bệnh nặng trên giường, cũng nhớ tới quan hệ giữa Kỳ gia và Cầm phi nương nương.

Vì thế, ánh mắt nàng tối lại.

"Sư phụ, nếu như tỷ không thích, vậy thì Linh nhi không đi nữa."

Kỳ Linh nhìn thấy ánh mắt Vân Lạc Phong, tưởng rằng Vân Lạc Phong không thích mình tiếp xúc với người của hoàng tộc, nên vội nói.

"Ta cũng không cấm muội đi gặp công chúa, chỉ là...." Vân Lạc Phong hơi ngừng lại một chút: "Tìm một cơ hội thích hợp, ta muốn vào cung một chuyến."

Quan trọng nhất là, dù Kỳ Linh muốn gặp Mộc Tuyết Hinh, cũng không có ai cho cô bé gặp.

Trừ phi, bọn họ ngẫu nhiên gặp nhau bên ngoài.

Nhưng rất rõ ràng, hiện tại hoàng đế bệnh nặng, Mộc Tuyết Hinh bận trong bận ngoài, làm gì còn tâm trạng ra ngoài đi dạo, Kỳ Linh lại không thể vào cung, tự nhiên sẽ không gặp được Mộc Tuyết Hinh.

______________

Khi hai người đến Long Phượng tửu lâu, liền thấy Kỳ Tô đang đứng đợi hai người.

Ánh mắt Kỳ Tô vui vẻ, vừa định bước tới đón, thì chợt nghe thấy một giọng nói đầy khinh miệt vang lên.

"A, ta còn tưởng là ai, thì ra là huynh muội Kỳ gia, hai con chó rơi xuống nước các ngươi vậy mà còn dám trở về?"

Kỳ Tô nhíu mày.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn sang bên cạnh, liền nhận ra mấy người đang đi tới.

Trong đám người kia, đi đầu là đôi huynh muội, nam thì anh tuấn, nhưng thoạt nhìn có vẻ vô sỉ lưu manh, miệng hắn nở nụ cười ngạo mạn.

Nữ tử bên cạnh hắn ta một thân y phục hoa lệ, khí chất đoan trang, tú lệ khả ái, có điều ánh mắt khi nhìn về phía Kỳ Tô thì xuất hiện một tia oán hận ngoan độc.

Loại oán hận, ngoan độc này giống như bị người yêu bỏ rơi, vì yêu sinh hận.

Nhìn thấy hai người kia xuất hiện, thân mình Kỳ Linh khẽ run lên, theo bản năng trốn vào lòng Vân Lạc Phong, biểu cảm trên mặt đầy sợ hãi.

Hiển nhiên, năm đó lúc còn ở Đế Thành, hai người kia đã lưu lại bóng ma không nhỏ trong lòng Kỳ Linh.

"Tiêu Siêu, Tiêu Khả, sao các ngươi lại ở đây?"

Thế giới này đúng là nhỏ thật.

Tin tức Kỳ Tô trở về, vốn dĩ không muốn để người khác biết, ai mà ngờ họ lại gặp huynh muội Tiêu gia ở tửu lâu.

"Kỳ Tô!" Tiêu Khả oán hận trừng mắt nhìn Kỳ Tô, rồi lại nhìn sang Vân Lạc Phong, đáy mắt xẹt qua tia tàn nhẫn: "Trước kia khi ta bày tỏ với huynh, huynh không phải đã nói cả đời này chỉ cưới một mình Mộc Tuyết Hinh làm thê tử à? Vậy nữ nhân này là ai? Huynh nhanh như vậy đã thay lòng đổi dạ? Xem ra Kỳ Tô huynh cũng chỉ có vậy."

Đọc truyện chữ Full