DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1635: Vân Nhược Thủy (3)

Editor: Thảo Diệp

Vân Nhược Thủy với Diệp Quân trốn nhà đi, không ngờ đã khuấy lên làn sóng lớn ở Vô Hồi Đại Lục.

Nguyên nhân chính là vì Vân Nhược Thủy và Diệp Quân đều là người Diệp gia!

Diệp gia là gì? Thế gia đứng đầu Phong Vân quốc! Đầu tiên là hai yêu nghiệt Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, càng về sau, Diệp Tà ra đời, hắn chẳng những thân phận tôn quý vô cùng, hiện tại lại là đệ nhất thiên tài Diệp gia, được Diệp lão gia tử rất yêu thương.

Mặc dù thiên phú của Diệp Quân không bằng Diệp Tà, nhưng bởi vì tính cách thành thục ổn trọng nên đã sớm bị Diệp lão gia tử phó thác trọng trách.

Đến cả Vân Nhược Thủy...

Nàng không phải là hài tử Diệp gia, mà là đường muội Vân Lạc Phong, tính tình hoạt bát, đáng yêu động lòng người, người Diệp gia từ trên xuống dưới không ai không quý nàng.

Cho nên...

Ba người này trốn nhà đi, thiếu chút nữa làm Diệp lão gia tử phát bệnh, thế nên chấn động cả đại lục.

...

Thời khắc này, phía trên sơn mạch, Vân Lạc Phong từ hư không chậm rãi hạ xuống, Tiểu Mạch gắt gao theo sau nàng.

Trở về cố thổ, trong lúc nhất thời làm nàng có muôn vàn suy nghĩ.

"Không nghĩ tới, nơi truyền tống của Quân gia lại là Vô Tận chi thành, nếu đi ngang qua nơi này, vậy ta thuận đường về vấn an mọi người một chút."

Vân Lạc Phong cong cong môi, hai tròng mắt tà khí hơi hơi đảo qua, ngay lập tức trông thấy một khối thân thể ngã vào bụi cỏ.

"Ừm?" Nàng nhẹ nhàng chớp mi, tầm mắt nhìn chăm chú cẩm y nam hài bên trong vũng máu, ma xui quỷ khiến lại chậm rãi đi về hướng về tiểu nam hài.

Trong bụi cỏ, thân thể nho nhỏ rách nát không chịu nổi, một thân áo gấm sớm đã lam lũ, trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của hắn còn mang theo máu đen, khẽ nhắm mắt yên tĩnh nằm trong bụi cỏ, không có một tiếng động.

"Tiểu Mạch, tiểu gia hỏa này còn sống."

Vân Lạc Phong nhướn mày nói.

"Chủ nhân, tỷ muốn cứu hắn?" Tiểu Mạch ngẩn người, tò mò hỏi.

Vân Lạc Phong không nói gì, cúi người, lấy tấm bản đồ tiểu gia hỏa gắt gao nắm chặt trong tay ra.

Nàng mở ra nhìn, chỉ thấy trên bản đồ vẽ một điểm đỏ, mà điểm đỏ kia là vị trí Dược Tháp.

"Mục tiêu của hắn là Dược Tháp."

Vân Lạc Phong trầm ngâm nửa ngày: "Nếu hắn muốn đi Dược Tháp, tỷ nhất định phải cứu hắn."

Những năm gần đây, Dược Tháp dần dần mạnh lên, người đến cậy nhờ cũng không ít, mặc dù đối phương là có ý đồ xấu với Dược Tháp, cũng chỉ có chờ hắn tỉnh, mới biết được mục đích của hắn.

Nghĩ vậy, Vân Lạc Phong móc một viên thuốc đen từ trong ống tay áo nhẹ nhàng bỏ vào miệng tiểu nam hài, lại lấy một hồ thủy rót vào.

Ực!

Thuốc viên theo nước trôi vào trong bụng tiểu nam hài, sau đó, miệng vết thương trên người hắn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.

Không cần đợi lâu, tiểu nam hài ban đầu nằm trobg bụi cỏ đã chậm rãi mở mắt.

Đó là một đôi mắt như thế nào?

Sạch sẽ không dính bụi trần, thanh triệt trong suốt, phảng phất như được dùng nước trong rửa sạch, qua con ngươi có thể thấy ảnh ngược của mình.

"Các ngươi đã cứu ta?" Tiểu nam hài thanh âm non nớt, giống như kẹo bông mềm mại, làm trong lòng người nghe rất thoải mái.

Vân Lạc Phong giơ bản đồ trong tay lên: "Ngươi muốn đến Dược Tháp?"

Nghe được lời này, đôi mắt tiểu nam hài tức khắc bắn ra hai tia cảnh giác: "Các ngươi muốn gì?"

"Không có gì, ta chỉ muốn biết tên của ngươi, còn cả... nguyên nhân ngươi đến Dược Tháp?"

"Ta..." Tiểu nam hài cúi đầu: "Ta tên Diệp..."

Hắn vừa định nói tên mình ra, lại trong giây lát nhớ ra danh tiếng của mình trên đại lục, cho nên vội vàng nghĩa ra một dòng họ, nói: "Ta tên Lâm Tà, đến Dược Tháp vì muốn gia nhập Dược Tháp."

Đọc truyện chữ Full