DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1548: Vạch trần gương mặt thật (2)

Edit: Sahara

"Vương!"

Đại trưởng lão nhíu mày, mắt thấy Huyền Nguyên vừa nghe Vân Lạc Phong nói xong liền hành động, nên ông vội chạy nhanh đến ngăn lại: "Dù lần này quốc sư tiên đoán sai, nhưng những lời tiên đoán trước đó của quốc sư, chúng ta đều biết rất rõ ràng! Chúng ta có thể thả bằng hữu của ngài, nhưng ngài không thể bất kính đối với quốc sư!"

Huyền Nguyên chậm rãi đi đến trước mặt Lâm U Vũ, giơ tay lên, nháy mắt đã túm chặt lấy vạt áo đối phương.

"Vương! Dừng tay!" Sắc mặt đại trưởng lão vạn phần khó coi, nhanh chóng lao đến muốn ngăn cản Huyền Nguyên.

Nhưng ông ta còn chưa kịp lao đến thì Huyền Nguyên đã đoạt lấy nhẫn không gian của Lâm U Vũ đưa cho Vân Lạc Phong mất rồi.

Ngay cả chính Huyền Nguyên cũng không biết vì lý do gì mà hắn lại tin tưởng người nữ tử này đến như vậy?

Còn không màng đến mệnh lệnh của đại trưởng lão.

"Vương!"

Chúng trưởng lão đều giận tím mặt, có lẽ ai trong bọn họ cũng không ngờ được, Huyền Nguyên lại vì một nữ tử mà cãi lại lệnh của bọn họ.

Thế nhưng, chúng trưởng lão còn chưa kịp phát tác cơn giận, thì đã thấy Vân Lạc Phong lấy ra một viên thuốc từ trong nhẫn không gian của Lâm U Vũ.

Viên thuốc kia chính là viên thuốc mà Lâm U Vũ dùng để đoán sinh tử cho người khác.

Chỉ dựa vào mùi hương tỏa ra từ viên thuốc, bọn họ đã nhận ra nó.

Nhìn Vân Lạc Phong lấy viên thuốc kia ra, mọi người đều có chút trợn mắt há hốc mồm, hiển nhiên là do không hiểu dụng ý của Vân Lạc Phong là gì?

"Nghe nói, ngươi không đành lòng nói ra sinh tử của người khác, cho nên mới dùng vật này thay cho lời nói của ngươi?" Vân Lạc Phong thưởng thức viên thuốc trong tay, khóe môi cong lên một nụ cười, tà tà liếc mắt nhìn Lâm U Vũ.

Sắc mặt Lâm U Vũ trắng bệch, hai tay siết chặt, nếu như nữ nhân này biết viên thuốc kia có độc, vậy tại sao ả còn dám cầm nó trên tay? Chẳng lẽ ả không sợ bị trúng độc?

"Đúng vậy! Chính là viên thuốc này!"

Không đợi Lâm U Vũ trả lời, Huyền Nguyên đã lên tiếng trước.

"Nếu là như vậy, vậy không biết quốc sư có dám uống viên thuốc này hay không?" Vân Lạc Phong như cười như không nhìn Lâm U Vũ, hỏi bằng giọng âm lãnh tà khí.

Lâm U Vũ lùi về sau vài bước: "Viên thuốc này không đúng để uống!"

"Không thể uống? Vậy chắc hẳn là có thể chạm vào chứ?" Ý cười bên môi Vân Lạc Phong càng đậm: "Ngươi có dám cầm lấy nó không?"

Thực tế, dù Lâm U Vũ là người sinh ra trong Độc Cốc, nhưng lại không phải là người lợi hại đến mức bách độc bất xâm.

Lúc nàng cầm viên thuốc kia, đều dùng linh lực bao nó lại, chưa từng tiếp xúc trực tiếp với nó, vì vậy nên mới không bị trúng độc.

Nhưng lúc này, nghe Vân Lạc Phong nói vậy, Lâm U Vũ lại tiếp tục lùi về sau, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoàng hoảng hốt.

Huyền Nguyên thấy mình dường như đã nhận ra được cái gì đó, hắn duỗi tay muốn cầm lấy viên thuốc kia rồi ép Lâm U Vũ cầm lấy, đáng tiếc, hắn còn chưa chạm vào viên thuốc thì Vân Lạc Phong đã thu tay lại.

"Huynh muốn chết thì cứ cầm nó thử xem!"

Vân Lạc Phong hơi nheo mắt, trong đó chợt lóe lên tia sáng nguy hiểm rồi vụt tắt.

Huyền Nguyên gãi gãi đầu, cười ha hả: "Cô cầm nó cũng đâu có chuyện gì, nếu  như ta có chuyện, cô chắc chắn sẽ có cách cứu ta!"

Nghe vậy, Vân Lạc Phong liếc nhìn Huyền Nguyên một cái, rồi lại chuyển tầm mắt về phía Lâm U Vũ.

"Thuốc này là của ngươi, vậy thì tại sao ngươi lại không có gan cầm nó?"

Lâm U Vũ đảo mắt qua lại vài cái, đáy mắt lộ ra một tia âm trầm: "Ai biết được ngươi có hạ độc trên viên thuốc kia, muốn mưu hại ta hay muốn chứ?"

Vân Lạc Phong cười: "Ở đây có nhiều người nhìn như vậy, ta làm sao hạ độc hả? Lâm U Vũ.... Không! Ta hẳn phải gọi ngươi là Độc Cốc đại tiểu thư mới đúng!"

Trong Táng Thần Sơn này, kẻ thù duy nhất của Vân Lạc Phong nàng chính là người của Độc Cốc! Mấy người Vân Tiêu cho rằng, là do Độc Cốc mưu hại nàng, nên mới dốc sức truy sát người Độc Cốc. Vì thế kẻ hận nàng thấu tận xương tủy, chắc chắn là người Độc Cốc.

Đọc truyện chữ Full