DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1529: Quân lão gia tử trở về (6)

Edit: Sahara

"Đám vô dụng các ngươi làm ăn kiểu gì không biết! Không biết là cần phải diệt tộc hả? Dám động vào ngoại tôn nữ của lão tử, thì dù có bắt chúng chết ngàn vạn lần cũng không quá!"

Mọi người bất giác cảm thấy xấu hổ!

Lão gia chủ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt vừa rồi của người đâu? Thái độ bình thản như không của người đi đâu rồi hả? Hóa ra tất cả đều là ngụy trang à?

"À phải....." Quân lão gia tử dường như sực nhớ ra gì đó: "Cháu gái ngoan của ta đâu? Mau gọi nó ra đây gặp ngoại công của nó!"

Khóe miệng Quân Huyễn co rút, ông rất muốn hét lên rằng, ngoại tôn nữ của ngài chẳng những không hề ngoan một chút nào, mà còn sắp biến Quân gia thành một nơi chướng khí mù mịt nữa kìa!

Đúng lúc này, Quân Huyễn thoáng nhìn thấy một bóng người từ phía trước bước tới, liền bĩu môi nói: "Tới rồi kìa!"

Trong nháy mắt, nội tâm Quân lão gia tử bỗng thấy khẩn trương vô cùng, ông không ngừng suy nghĩ xem lát nữa nên chào hỏi cháu gái ngoan của mình thế nào? Nên nói câu gì đầu tiên?

(*Sa: từ gia gia thường được dùng để gọi ông nội, ngoại công là dùng để gọi ông ngoại, hai cách gọi này đều là cách gọi thân thiết, gần gũi. Còn gọi theo cách lễ phép, đúng quy cũ lễ nghi như mấy bộ truyện cung đấu thì là tổ phụ, tùy theo nội, ngoại mà thêm một trong hai chữ nội, ngoại vào trước chữ tổ phụ. 

_ trước đó, Quân lão gia tử nhận Vân Lạc Phong làm cháu nuôi, chưa biết thân phận nhau nên Vân Lạc Phong và Quân lão gia tử xưng hô theo quan hệ ông nội_ cháu nội, cũng tức là gia gia_cháu gái. Còn từ giờ biết rồi nên sẽ edit thành ngoại công_cháu gái hoặc ngoại công_ngoại tôn nữ. À, về sau đổi lại thành Vân Tiêu thì vẫn là xưng hô này, dù Sa rất nghi ngờ không biết Tiêu ca có nể mặt mà gọi được một tiếng ngoại công ko nữa. Ngay cả mẹ ruột muốn nghe hai chữ mẫu thân còn khó nữa là!)

"Cháu gái ngoan, lần trước là do ngoại công không tốt, không nhận ra con! Sao hả? Không dọa con sợ chứ? Xem ra hai chúng ta đúng là rất có duyên...." Quân lão gia tử cười tủm tỉm quay người lại, trong đầu đã nghĩ xong lý do để biện minh cho mình rồi.

Đáng tiếc, một câu cuối cùng còn chưa nói xong, thì đã phải nuốt ngược trở về....

Đối diện là một gương mặt xa lạ, bất luận là dung mạo hay khí chất, đều kém cháu ngoan của ông rất xa, đặc biệt là trong mắt nha đầu kia còn chứa đầy sự tính toán và âm hiểm, có nhìn thế nào cũng thấy chán ghét.

"Đây là ai?" Quân lão gia tử quay qua nhìn Quân Huyễn, vẻ mặt có chút ngây ngốc.

Khóe miệng Quân Huyễn lại co rút lần nữa: "Sư phụ, đây chính là cháu gái ngoan của người đó!"

Quân lão gia tử sửng sốt, nha đầu này là ngoại tôn nữ của mình? Thả cái rắm chó gì thế? Nữ tử mà mình vừa liếc nhìn một cái thôi đã thấy chán ghét này sao có thể là cháu ngoan của mình chứ?

(*thả rắm: trong mấy truyện ngôn tình thường có từ này. Nghĩa đen chính là xì hơi; nghĩa bóng chính là ám chỉ một người nào đó nói những lời vô căn cứ, không có thực hoặc không chính xác. Có thể hiểu câu "thả rắm chó gì thế?" này thành "nói lời khùng điên gì thế hả?", nhưng theo nghĩa tục tĩu hơn một chút, vì đây là câu chửi tục. 

_ còn vì sao nó tục thì các bạn cứ suy nghĩ một chút theo hướng này: chúng ta nói chuyện bằng miệng, còn xì hơi bằng...... Bây giờ đem cái chỗ xì hơi so sánh với cái miệng, hiển nhiên là phải tục tĩu.)

Trên đường về, Tào Nguyệt Cầm đã được báo trước là Quân lão gia tử đã trở lại. Bằng không, nàng ta sẽ còn õng ẹo cù nhây một lúc lâu nữa mới chịu về Quân gia.

Hiện tại, Tào Nguyệt Cầm vừa nhìn thấy lão giả đứng trước mặt Quân Huyễn, không cần suy nghĩ thì đã biết thân phận đối phương chính là Quân lão gia tử rồi.

Tào Nguyệt Cầm kiềm chế nội tâm kích động, bước nhanh tới trước, tận lực biểu hiện ra vẻ ngoan ngoãn của mình, nói: "Ngoại công, rốt cuộc ông cũng về rồi, con chờ ông thật vất vả! Mẫu thân đã sớm qua đời, nhờ nghĩa mẫu nói, con mới biết được mình chính là ngoại tôn nữ của lão nhân gia người! Thế nhưng, cả một đám khốn kiếp trong Quân gia này đều không chịu nhận con, ngay cả hạ nhân cũng khi dễ con!"

Tào Nguyệt Cầm càng nói càng giận, không hề để ý tới sắc mặt của Quân lão gia tử đang ngày một đen thùi.

"Đặc biệt là Quân Linh Nhi kia! Ả ta ỷ thế hiếp người, còn nói Quân gia này là do ả làm chủ, bảo con cút ra khỏi Quân gia! Ngoại công, Quân Linh Nhi không hề để huyết mạch của ông vào mắt, ông nhất định phải giáo huấn ả thật nặng đó!"

Quân Huyễn biến sắc, ông không ngờ Tào Nguyệt Cầm lại có thể đổi trắng thay đen đến mức độ này, liền vội nhìn Quân lão gia tử. Chợt thấy sắc mặt Quân lão gia tử đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa, đáy mắt Quân lão gia tử còn ẩn hiện cuồng phong.

Tiêu rồi! Sư phụ tức giận!

Lòng Quân Huyễn chợt lạnh đi! Ông biết, Quân gia này, ông không thể ở lại được nữa!

Ngược lại, Tào Nguyệt Cầm ở bên kia lại đang đắc ý dạt dào, ai bảo Quân Linh Nhi dám hỗn láo với nàng? Còn cả Vân Lạc Phong nữa, tội của ả đáng chết vạn lần!

"Sư phụ..."

Quân Huyễn mở miệng, định giải thích vài lời, ai ngờ, Quân lão gia tử đột ngột giơ tay lên, tát mạnh lên đầu ông một cái.

Ngón tay Quân lão gia tử chỉ thẳng vào Tào Nguyệt Cầm, trong giọng nói còn mang theo sự phẫn nộ rất rõ ràng: "Quân Huyễn, ai nói cho ngươi biết nữ nhân này là ngoại tôn nữ của ta? Là ai hả? Bảo kẻ đó cút ra đây nhận lấy cái chết cho ta!"

"Hả...." Quân Huyễn đột nhiên biến thành kẻ ngốc, rất thành thật mà đáp: "Là trưởng lão Thanh Lôi Tộc! Nhưng mà lão tặc đó đã chết rồi, không thể ra đây nhận lấy cái chết nữa đâu!"

Đọc truyện chữ Full