DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoan Đừng Sợ Anh
Chương 71: Ngoại Truyện 2_ Đời Này Anh Chỉ Làm _tiên Sinh_ Của Một Mình Cô

Du Hàn nắm cổ tay Kế Khê, kéo cô ta đến bên cạnh bể bơi, làm bộ như sẽ đẩy cô ta xuống, Kế Khê hoảng loạn hét lớn:

"Cậu điên rồi, đây là nhà của tôi! Cậu buông tôi ra! Không thì tôi sẽ báo cảnh sát!"

"Tôi hỏi cô một lần nữa, sao Bối Doanh Doanh lại rơi xuống nước." Mặt Du Hàn lạnh tanh, không hề sợ hãi trước lời uy hiếp của chị ta.

Chuyện xảy ra ở bể bơi rất nhanh thu hút sự chú ý của mọi người ở trong sảnh tiệc, rất nhiều người chạy ra ngoài này xem là chuyện gì, bao gồm cả Bối Hồng và chủ bữa tiệc ngày hôm nay.

Mấy anh bảo vệ nhìn thấy bà chủ bị đối xử như vậy, nhanh chân chạy đến, chỉ vào Du Hàn: "Anh làm gì thế!"

Bối Hồng nhìn thấy Du Hàn rồi con gái cả người ướt đẫm ngồi bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng vẫn trầm giọng nói với Du Hàn: "Mau thả người ta ra."

Du Hàn nghe vậy thì cụp mắt, buông tay Kế Khê ra, mấy người giúp việc tiến lên đỡ lấy Kế Khê đang run rẩy.

Người xung quanh xì xào bàn tán, Lâm Cổ là nhân vật chính của bữa tiệc ngày hôm nay vốn đang vui vẻ nhưng chuyện này mà bữa tiệc mừng thọ đang yên ổn của ông ta giờ lại náo loạn như một trò cười.

Sắc mặt ông ta bắt đầu sầm xuống, nhìn bọn họ, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì."

Kế Khê quay đầu nhìn thấy chồng của mình Lâm Tuấn cũng đã tới, đáy mắt có một tia cảm xúc lướt qua, nhếch môi không nói gì.

Người giúp việc đưa cho Du Hàn một cái khăn tắm, anh cầm lấy khăn đi đến trước mặt cô, quấn quanh người cô, lau đi vệt nước mắt trên mặt cô, dịu giọng nói: "Doanh Doanh, nói cho chúng ta biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, được không?"

Bối Hồng cũng đi tới, nhìn thấy con gái cưng như vậy, lông mày nhíu lại: "Doanh Doanh, có phải có người bắt nạt con không, đang yên đang lành sao tự dưng lại ngã xuống bể bơi."

Cô hít mũi một cái, ngẩng đầu nhìn thấy phía Kế Khê đang hốt hoảng, chậm rãi mở miệng: "Kế phu nhân và con bởi vì một vài chuyện mà xảy ra cãi vã, con không muốn đôi co với chị ta, nên đã định rời đi.

Chị ta lại kéo con lại...!Khiến con ngã vào bể bơi, chị ta cũng mất đà nên cũng bị rơi vào trong nước."

Kế Khê lập tức phủ nhận: "Không phải tại chị! Là tự em không đứng vững té xuống nước, còn kéo cả chị rơi xuống cùng," cô ta nhìn về phía bố chồng của mình, nở nụ cười, "Bố, con và Bối tiểu thư là người quen cũ, bọn con chỉ đang ở đây ôn chuyện cũ thôi..."

Lâm Cổ nhìn Bối Doanh Doanh, hỏi cô: "Là thật sao?"

Kế Khê vốn cho rằng bản thân sẽ có được sự tin tưởng của bố chồng, nhưng nghe bố chồng nói vậy thì sửng sốt.

Bối Doanh Doanh đứng dậy, nhìn thẳng vào Kế Khê, thản nhiên nở nụ cười: "Cháu và Kế phu nhân đúng là có quen biết.

Cháu vẫn còn nhớ rõ nội dung cuộc trò chuyện của bọn cháu, không biết có nên kể lại cho mọi người cùng nhau tìm hiểu một chút xem chúng cháu quen biết nhau thế nào không?"

Lâm Tuấn nghe vậy, sắc mặt lập tức đen xì, nhìn chằm chằm vợ mình, đáy lòng bắt đầu nổi lửa.

Kế Khê lần này hoàn toàn bối rối, lòng bàn chân như muốn nhũn ra, tất cả mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía cô ta, có tìm tòi cũng có cả suy tính.

Nếu như Bối Doanh Doanh kể chuyện này ra, cô ta không biết sau này sẽ ngẩng đầu thế nào.

Du Hàn bỗng lên tiếng: "Lâm lão tiên sinh, chắc là ở gần bể bơi có camera giám sát?"

Lâm Cổ nhìn ánh mắt đờ đẫn của Kế Khê, Lâm Cổ hạng người gì cũng đã từng gặp rồi tất nhiên ông nhìn thoáng qua cũng đoán được chuyện này là thế nào, ông gõ gậy trống trong tay xuống đất, tức giận nói: "Kế Khê -- "

Đây giống như ông ta cho Kế Khê một cơ hội cuối cùng, nếu như không nói ra sự thật, một lát nữa tra camera giám sát, ở trước mặt nhiều người như vậy thì thật sự sẽ rất khó coi.

Kế Khê nhìn chồng mình và bố chồng, giọng nói run rẩy: "Là con không cẩn thận kéo cô Bối."

Bối Hồng nghe vậy thì buồn bực, đi đến trước mặt Lâm Cổ: "Lão Lâm, con gái nhỏ của tôi nhát gan, thậm chí còn không biết bơi, anh nói xem nếu như không phải Tiểu Hàn đến kịp, chuyện gì sẽ xảy ra..."

Lâm Cổ vỗ vỗ bả vai của Bối Hồng, sau đó nhìn Kế Khê, Kế Khê đành phải tiến lên, nhìn Bối Doanh Doanh, mặc dù có khó chịu đến mức nào cũng chỉ có thể cúi đầu nói: "Xin lỗi cô Bối..."

Lâm Tuấn lúc này tiến lên nắm chặt cổ tay Kế Khê, ở trước mặt mọi người giận tím mặt, hoàn toàn không để ý mặt mũi của Kế Khê: "Cô nhìn chuyện ngu xuẩn cô đã làm đi, mặt mũi của tôi đều bị cô làm cho mất sạch rồi!"

Chân Kế Khê như nhũn ra, cô ta bị Lâm Tuấn kéo đi vào trong nhà.

Lâm Cổ không ngờ tiệc mừng thọ êm đẹp trong nhà mình lại xảy ra chuyện khiến người ta cười chê như vậy.

Con dâu mới cưới vào cửa thật sự không khiến người ta bớt lo chút nào.

Ông lúc này cũng không nhịn nổi nữa, nói với ba người nhà họ Bối.

"Thật sự ngại quá, Doanh Doanh không sao chứ? Để tôi bảo người giúp việc dẫn con bé đi tắm rửa qua, thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh."

"Dạ cháu không sao đâu ạ..." Bối Doanh Doanh lắc đầu, cũng không muốn khiến chuyện này trở nên khó xử thêm nữa.

"Thật sự xin lỗi các vị, mời mọi người tiếp tục di chuyển vào trong sảnh tiệc.

Lão Hồng, trong thư phòng của tôi có cất một bức tranh sơn thủy của Đổng Chí Nghiêm, cậu có muốn đi xem một chút không?"

Bối Hồng khẽ cười thuận theo bậc thang của Lâm Cổ đi xuống, cùng Lâm Cổ rời đi.

Sau khi hai người rời đi, tiếng xì xào bàn tán của những người khác vẫn không ngừng: "Hóa ra người vừa rồi là con dâu của Lâm Cổ à, sao lúc này không thấy Lâm Cổ giới thiệu?"

"Chuyện này có gì hay để giới thiệu, kết hôn hai lần, nghe nói lần này còn là lấy một đứa tiểu tam, mất mặt chết đi được, ngay cả hôn lễ còn không tổ chức."

"Dáng vẻ người phụ nữ vừa rồi cũng không giống đèn đã cạn dầu, là một người có vóc dáng quyến rũ."

Những tiếng bàn tán này chui vào tai Du Hàn và Bối Doanh Doanh, Du Hàn một lần nữa nửa quỳ xuống, nhìn cô: "Bây giờ anh đưa em đi thay quần áo nhé? Như này sẽ bị cảm đấy."

"Vâng."

Anh ôm cô đứng dậy, người giúp việc tiến lên dẫn đường, "Cô Bối, mời đi lối này --"

Trong phòng ngủ chính của nhà họ Lâm, Lâm Tuấn một tay kéo Kế Khê đi vào cửa, lập tức vung một cái tát thật mạnh vào mặt cô ta, "Con đàn bà chết tiệt, cô làm mất hết mặt mũi của tôi như thế hả!"

Kế Khê ngã sấp xuống giường, ôm mặt, nước mắt trào ra, "Xin lỗi, ông xã..."

"Cô đừng tưởng tôi không biết cô tìm Bối Doanh Doanh gây chuyện là vì cái gì?" Vẻ mặt Lâm Tuấn trở nên dữ tợn, một tay bóp cằm Kế Khê, "Sao nào, lấy tôi rồi còn mơ tưởng tên đàn ông khác? Thích cho tôi đội nón xanh, đúng không?"

Trước đó Lâm Tuấn bị Kế Khê quyến rũ, tưởng Kế Khế chưa từng yêu đương, suy nghĩ đơn thuần, không ngờ sau khi cưới Kế Khê ông mới biết được Kế Khê từng qua lại với Hứa Chi Hạo, mà cô ta vẫn không nhỡ mãi không quên người đàn ông này.

Lâm Tuấn sao có thể chịu đựng sự lừa gạt cùng sự nhục nhã này, sau khi cưới ông lập tức cực kỳ chán ghét Kế Khê.

Kế Khê liên tục lắc đầu, Lâm Tuấn cười lạnh: "Sao thế, bây giờ còn muốn leo lên giường của Hứa Chi Hạo à? Muốn bị tên đó đùa giỡn đến vậy sao? Có muốn tôi đưa cô lên giường của tên đó không?"

"Không phải như vậy..."

"Muốn tài sản của tôi nên mới đến quyến rũ tôi đúng không? Con đàn bà ti tiện này! Ngày mai cút về nhà mẹ cô đi!"

Lâm Tuấn đột ngột buông tay ra, Kế Khê ngã ra giường, nước mắt chảy đầy mặt.

Người đàn ông giật dái tai của cô ta, cô ta đang nằm lỳ trên giường, đầu ngón tay nắm chặt ga giường, nghẹn ngào khóc rống lên.

Sau khi chia tay với Hứa Chi Hạo, cô ta hận anh ta đến tận xương tủy, vì vậy mà tính tình thay đổi lớn như vậy, không còn dáng vẻ hiền lành ngây thơ như thuở mới bước chân vào đại học.

Ở trong mắt cô ta đã không còn hy vọng xa vời sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu mình nữa.

Sau khi tốt nghiệp, cô ta đi làm ở tập đoàn Lâm thị, trở thành thư ký của Lâm Tuấn.

Đêm hôm đó Lâm Tuấn đi xã giao rồi uống say, khi đó ở trên xe trong phút chốc đầu óc không được tỉnh táo đã động tay động chân với Kế Khê, cô ta chẳng những không kháng cự, còn ngược lại châm ngòi cho hành động biến thái của ông ta.

Trong tình yêu cô ta bị người khác tổn thương, bây giờ cô ta cũng muốn phá hỏng chuyện tình yêu của người khác.

Thế là cô ta bắt đầu quyến rũ Lâm Tuấn đã có vợ, lúc đó ban đầu tình cảm của Lâm Tuấn và vợ đã không mấy tốt đẹp, cộng thêm sự xuất hiện của Kế Khê, khiến Lâm Tuấn bị thứ gọi là tình yêu trong phút chốc làm cho lóa mắt, ly hôn với vợ sau đó cưới Kế Khê.

Nhưng cô ta biết, tâm lý của mình đã hoàn toàn méo mó, bây giờ chồng chán ghét cô ta, bố chồng cũng không hài lòng về cô ta, ngay cả người làm cũng dám chỉ trỏ cô ta.

Cuối cùng cô ta cũng hối hận rồi.

Cô ta nhận ra bản thân chẳng qua chỉ là nhảy từ một địa ngục này sang một địa ngục khác.

Nên hôm nay khi cô ta nhìn thấy Bối Doanh Doanh, cô ta mới đánh mất lý trí, phát điên.

Thật ra Bối Doanh Doanh chẳng có lỗi gì, đều do cô ta không xui xẻo, không xứng đáng có được tình yêu.

Trong phòng ngủ dành cho khách, Bối Doanh Doanh đã thay một bộ váy mới, Du Hàn đi tới nắm lấy tay của cô, "Lại đi sấy tóc nào."

Cô đi theo anh, ngồi xuống giường, anh cầm máy sấy tóc giúp cô sấy những sợi tóc ẩm ướt, động tác rất dịu dàng.

Bối Doanh Doanh nhìn anh, cảm xúc hoảng hốt cùng sợ hãi dần dần dịu đi.

Vừa rồi khi cô ngã vào trong bể bơi, trái tim của cô như chìm xuống tận đáy vực, vẫn may là Du Hàn đã xuất hiện.

Cho dù là nhiều năm trước hay là hiện tại, anh đều rất đáng để dựa vào.

Một lúc sau, sau khi Du Hàn sấy tóc cũng đã gần khô, anh để máy sấy xuống, cô gái nhỏ ôm lấy eo của anh, vùi đầu vào trong lòng anh.

Du Hàn đau lòng, tim anh mềm nhũn, vòng tay ôm lấy bả vai của cô, vuốt ve đỉnh đầu cô, "Có phải tối nay Doanh Doanh bị dọa sợ rồi không?"

"Ừm..."

"Anh cũng rất sợ hãi." Anh thở dài một tiếng, chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi thôi anh cũng đã thấy sợ rồi, vẫn may là cô không có chuyện gì.

Du Hàn nâng gương mặt của cô lên, nhìn đôi mắt ngập nước sáng ngời của cô, dặn dò: "Đồ ngốc, sau này anh cũng không dám để em rời khỏi tầm mắt của anh nữa đâu.

Nếu như em còn gặp phải loại người như này trực tiếp gọi điện thoại cho anh, đừng nói nhảm với bọn họ."

"Em cũng không ngờ đột nhiên Kế Khê trở thành người như thế này..." Vừa rồi cô nghe còn nghe nói Kế Khê vào được nhà họ Lâm là từ làm tiểu tam rồi trèo lên vị trí phu nhân.

"Có rất nhiều chuyện phức tạp, nhiều năm không gặp, lòng người rất khó đoán.

Em thật sự cho rằng ai cũng lương thiện như Doanh Doanh của anh sao?

Cô mỉm cười, nắm lấy tay của anh, "Ừm, em hứa lần sau sẽ cẩn thận."

Một lúc sau có người giúp việc bưng canh gừng và thuốc cảm đến, sau khi Bối Doanh Doanh uống thuốc xong, Du hàn gọi điện thoại cho Bối Hồng, nói anh đưa cô về nhà trước.

Sau một tiếng đồng hồ lái xe, bọn họ cũng đã về đến nhà.

Bối Doanh Doanh trên xe nghỉ ngơi một lúc thì tỉnh lại, cô nhìn về phía Du Hàn, không hiểu sao giọng điệu của anh nghe lại chút tủi thân: "Sao mà đêm tân hôn đã phải chia phòng ngủ thế này."

Cô bị dáng vẻ này của anh chọc cười, "Cái gì mà tân hôn chứ, còn chưa đi đăng ký đâu..."

Lời của cô còn chưa dứt, đã thấy anh nghiêng người về phía cô, một tay giữ lấy gáy cô, hôn xuống.

Sau khi nụ hôn nóng bỏng kết thúc, hai người tựa đầu vào nhau, giọng của Du Hàn có hơi khàn: "Sớm muộn gì cũng sẽ là vợ của anh."

Cô mím môi khẽ cười, "Ừm, đúng vậy..."

"Ban đầu anh định ngày mai sẽ đưa em đi lấy giấy chứng nhận, nhưng tối nay em bị làm cho sợ như vậy, ngày mai trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt đã."

Cô giật mình: "Hả?"

"Không phải Doanh Doanh vẫn hay nói là anh con khỉ gấp gáp sao?" Anh mỉm cười, "Cho em cơ hội nghỉ ngơi thoải mái đó, chờ đến khi chính thức lấy được giấy chứng nhận, buổi tối -- đều là của anh."

"Vậy...!Được thôi."

Anh xoa đầu của cô, lại vỗ về an ủi một lúc mở thả cô xuống xe.

Cô đi vào trong biệt thự, vừa đi qua cửa vừa nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Du Hàn, anh thật sự suy nghĩ đến cảm nhận của cô, đặt cô ở vị trí đầu tiên.

Rõ ràng sáng sớm hôm nay khi anh nghe thấy cô đồng ý đi lấy giấy chứng nhận sớm một chút đã vô cùng vui vẻ.

Cô khẽ ngâm nga đi vào phòng khách, có một cô giúp việc từ trong phòng bếp đi ra, gọi cô: "Cô Doanh Doanh, trong tủ lạnh có thạch dừa hoa quế, cô có muốn ăn một bát không?"

"Thạch dừa?"

Cô giúp việc mỉm cười: "Buổi chiều tối hôm nay lúc cậu Du đến đón cô có mang theo nguyên liệu và công thức đến cho chúng tôi, còn nói đây là món yêu thích của cô.

Bối Doanh Doanh không ngờ trên đường xuống núi hôm nay, cô vô tình nhắc món thạch dừa sáng nay rất ngon, hy vọng có cơ hội được ăn lại lần nữa, vậy mà Du Hàn lại ghi nhớ những lời này của cô.

Dường như anh rất thích tạo bất ngờ cho cô.

Vậy có phải cô cũng nên mang đến cho anh một chút bất ngờ không nhỉ?

Sáng sớm ngày hôm sau, Bối Doanh Doanh dậy sớm, chải đầu sửa soạn, mặc cái váy ngắn cô thích nhất, lúc đang trang điểm, Viên Man Hà gõ cửa đi vào.

"Doanh Doanh hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy, định đi đâu đâu đây?" Mẹ trêu ghẹo cô.

Bối Doanh Doanh ngại ngùng cười một tiếng, "Một lúc nữa con muốn đi tìm Du Hàn."

Viên Man Hà để tay lên bả vai con gái, nhìn cô ở trong gương, "Được rồi, đã rất đẹp rồi."

Cô trang điểm xong, đứng dậy nói nhỏ với mẹ điều gì đó, Viên Man Hà nghe xong liền không nhịn được cười: "Con đó nha, mẹ thấy con còn gấp hơn cả Du Hàn..."

Cô xấu hổ, "Đâu có đâu mẹ."

"Được rồi, lát nữa đi theo mẹ lấy."

Bối Doanh Doanh sau khi chuẩn bị xong thì đi xuống lầu, Du Linh đang chuẩn bị bữa sáng, cô đi qua tìm Du Linh: "Chào buổi sáng, dì Du"

"Ài, cô Doanh Doanh, xuống ăn sáng hả?"

"Vâng, à đúng rồi dì Du, dì có thể cho cháu mượn chìa khóa nhà dì một chút được không?" Cô sờ đầu, nở nụ cười ngượng ngùng, "Cháu muốn đi tìm Du Hàn, tặng cho anh ấy một bất ngờ."

Du Linh phản ứng rất nhanh, "Được được được, dì đưa cho cháu chùm chìa khóa này trước, mấy ngày nữa dì bảo Du Hàn đánh cho cháu một chùm mới."

"Dạ, cảm ơn dì."

Bối Doanh Doanh ăn sáng nhanh chóng, không báo trước với Du Hàn, xuất phát đến thẳng nhà họ Du.

Cô dùng chìa khóa mở cửa, ngó đầu vào trong nhìn một vòng không thấy anh ở đâu.

Cửa phòng Du Hàn đóng chặt, cô nắm tay nắm cửa, sau đó nhẹ nhàng xoay mở cửa phòng ra, cô thấy Du Hàn đang nằm trên giường, nghiêng người đưa lưng về phía cô, anh đang ngủ say.

Cô rón rén đi vào, sau đó chậm rãi bò lên giường ăn, ngồi ở mép giường, cúi người dùng ngón tay miêu tả đường nét khuôn mặt anh, mềm giọng gọi tên anh: "Du Hàn --"

Trong giấc mơ anh loáng thoáng nghe thấy có người đang gọi anh, anh mở mắt ra, lập tức nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của người yêu.

Đến khi anh nhận ra đây không phải là mơ, ngạc nhiên vui mừng: "Sao Doanh Doanh lại đến đây..."

"Nhớ anh."

Anh vươn tay ôm cô, trở mình, ôm cô nằm xuống bên cạnh, cằm tựa trên đỉnh đầu của cô, giọng nói khàn đặc: "Sao sáng sớm mà cục cưng đã ngọt như vậy rồi?"

Cô cũng ôm lại anh, "Ở cùng Du Hàn lâu nên ngọt như vậy đó."

Anh mỉm cười, "Mẹ anh đưa chìa khoá cho em?"

"Dạ."

"Xin lỗi, đáng lẽ anh nên sớm đưa cho em một chùm, sau đó đánh thêm cho em chìa của phòng anh, nếu không lần sau anh khóa cửa phòng sao em vào được."

"Đột nhiên chạy vào trong phòng anh có phải có chút nguy hiểm không?"

Anh bật cười, đầu ngón tay luồng vào trong váy của cô, "Ừm, bây giờ em đang rất nguy hiểm, biết chưa?"

"Này, mới sáng sớm đó..." Cô mềm giọng cầu xin anh tha cho cô, anh dừng lại, "Được rồi, đùa Doanh Doanh thôi."

Du Hàn định nắm tay của cô, không ngờ anh sờ thấy một quyển sổ trong tay cô, anh sửng sốt lấy quyển sổ đó ra, "Đây là cái gì?"

Nương theo tia sáng mờ nhạt từ cửa dội vào, anh nhìn quyển sổ, nhịp tim của Bối Doanh Doanh đập nhanh như trống bỏi, cả mặt đều đỏ bừng.

Anh nhìn thấy ba chữ in hoa trên đó -- "SỔ HỘ KHẨU."

Hai mắt của anh dường như lóe sáng, nhìn về phía cô: "Ý của Doanh Doanh là..."

"Chuyện đó, không phải anh nói muốn đi lấy giấy chứng nhận sao?" Cô cụp mắt xấu hổ, "Hôm nay em nghỉ ngơi khỏe rồi."

Anh ôm cô thật chặt, yên lặng mỉm cười: "Được, anh hiểu ý của em rồi."

"Hửm?"

"Cho nên nếu như hôm nay không đi cục dân chính, chẳng phải sẽ phụ tấm lòng của Doanh Doanh sao? Anh xoa xoa gương mặt của cô, "Tất nhiên là anh không nỡ rồi."

"..."

Người này quá đáng.

Du Hàn bò xuống giường, nói cô chờ anh một lúc, anh đi tắm rửa thay quần áo, cô nghe vậy thì đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Cô mở tủ lạnh, thấy trong tủ lạnh chỉ có một túi mỳ dương xuân, cùng một túi rau cải ngọt, cô dự định nấu cho anh một bát mì.

Bật bếp, đổ nước vào, gắp mì, nhặt rau, đã lâu cô không tự nấu, động tác bây giờ cũng không thuần thục lắm, may mà đều là cơ bản nhất.

Sau khi đổ mì rau xanh vào một cái bát, cô bưng bát mì ra phòng ăn, đúng lúc Du Hàn cũng đi ra.

"Doanh Doanh đã bắt đầu muốn phát triển theo chiều hướng người vợ đảm đang sao?" Du Hàn nắm tay cô, cùng cô ngồi xuống bàn ăn.

Cô cong khóe môi, "Anh mau nếm thử xem có ngon không?"

Anh cầm đôi đũa lên, cúi đầu gặp một miếng đưa vào trong miệng, cô nhìn anh, gương mặt nhỏ đầy vẻ chờ mong.

Chắc là tạm được nhỉ?"

Cô chưa nếm thử, nhưng món đơn giản thế này cô không thể nấu dở đến mức không ăn được...

Anh chậm rãi nhai nuốt, sau khi nuốt xuống bụng, anh sờ sờ cái gáy của cô, thản nhiên nói:

"Cục cưng, sau này chuyện trong phòng bếp cứ giao hết cho anh, em thấy thế nào?"

Bối Doanh Doanh: "...?"

"Khó, khó ăn như vậy sao?"

Khóe miệng anh vẫn còn nụ cười chưa phai, đẩy bát mì đến trước mặt cô, "Tự em nếm thử xem."

Sau khi cô nếm thử một miếng: Ôi, cái thứ gì mà như nước luộc với mì và rau thế này [QAQ].

Cô nhíu mày lúng túng lẩm bẩm: "Không hiểu sao lại nhạt thế này, lần sau làm chút canh ..."

“Không sao, vẫn có thể chấp nhận được.” Anh tiếp tục ăn.

"?"

Sự an ủi của anh ngược lại giống như một loại "châm chọc" với cô, cô không tự tin phản bác lại: "Đây chỉ là em làm sai một chút thôi, anh đừng có cười nhạo em.

Anh, anh chỉ biết nấu mỗi sủi cảo đông lạnh!"

Ít nhất cô ấy cũng có thể nấu mì nhé, hừ.

Anh gật đầu, cố nén cười: "Ok, anh nghĩ lần sau phải cho vợ của anh nếm thử tay nghề thực sự của anh mới được, lấy lại danh tiếng của anh."

Bối Doanh Doanh tức giận "hừ" một tiếng, lén lấy điện thoại ra, lập tức tải mấy công thức nấu ăn về máy.

Sau khi ăn sáng xong, hai người chuẩn bị xong, cầm giấy tờ đi đến cục dân chính.

Trước khi đi vào cục dân chính, Bối Doanh Doanh còn có chút căng thẳng, nghĩ bản thân chuẩn bị phải trải qua một trong những lựa chọn có một không hai trong đời, cùng một người đàn ông nắm tay bước vào một cuộc hôn nhân, nhưng khi cô nghĩ đến người này là Du Hàn, lại cảm thấy không cần phải lo lắng về tương lai như vậy.

Anh nắm chặt tay cô, "Đi đến đây rồi, muốn chạy cũng không kịp nữa đâu."

Cô mỉm cười với anh: "Em còn lâu mới chạy."

Mấy chục phút sau, hai người thuận lợi cầm quyển sổ đỏ mới tinh vừa ra lò, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Ngón tay Bối Doanh Doanh xoa lên ảnh chụp của hai người, trong lòng như có một dòng nước ấm đang dâng trào.

Du Hàn ôm bả vai cô, đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Bây giờ cuối cùng Doanh Doanh đã danh chính ngôn thuận thành bà Du rồi."

Đời này, anh chỉ làm "tiên sinh" của một mình cô.

Sau khi bố mẹ Bối và Du Linh nhận được tin báo hai người bọn họ đã lĩnh chứng xong, người lớn hai bên hẹn buổi tối ăn một bữa cơm chính thức gặp mặt, trên danh nghĩa là hai nhà thông gia.

Trên bàn cơm thảo luận chuyện đám cưới của hai đứa nhỏ, bởi vì mấy ngày nữa Du Hàn phải về công ty, nên đám cưới ít nhất phải dời đến tháng tám mới có thể tổ chức.

Cuối cùng bọn họ còn nói, người lớn hai bên sẽ lo hết toàn bộ quá trình tổ chức đám cưới, hai đứa không cần phải lo lắng.

"Khi nào hai con dự định sinh em bé?" Viên Man Hà hỏi.

Đây cũng là chủ đề ba ông bà già quan tâm.

Sinh con...

Bối Doanh Doanh trông có vẻ bối rối, Du Hàn nói: "Con dự định qua một, hai năm nữa mới có em bé, đầu tiên là vì Doanh Doanh bây giờ mới vừa tốt nghiệp, em ấy sẽ có gánh nặng nếu phải sinh con sớm như vậy.

Thứ hai là con hy vọng đến khi công ty của con hoàn toàn ổn định, mua một căn nhà nhỏ ở thành phố T.

Bố, mẹ yên tâm, chuyện này con nghĩ sẽ không quá lâu đâu."

Bối Doanh Doanh nhìn về phía Du Hàn, hóa ra anh đã lên kế hoạch đâu vào đó cho tương lai của bọn họ rồi, cô không cần phải lo lắng gì cả.

Bối Hồng gật đầu, "Cũng đúng, hai đứa các con cũng phải có thế giới của hai người trước đã, dù sao người già chúng ta đây vẫn còn khỏe, vẫn có thể chờ được."

Tất cả mọi người đều cười --

Sau bữa cơm tối, mọi người đi ra ngoài, Bối Doanh Doanh kéo tay Viên Man Hà dính lấy bà, Viên Man Hà bật cười: "Đã là cô gái lớn đi lấy chồng rồi mà còn giống như một đứa trẻ con thế này."

"Lấy chồng rồi vẫn là con gái của mẹ mà."

"Tối này con có muốn đi sang nhà Du Hàn không?"

Bối Doanh Doanh nghe mẹ hỏi câu này thì ngẩn người.

"Đã lập gia đình rồi, còn định ỷ lại nhà mẹ đẻ à?" Viên Man Hà nhìn Du Hàn đang đi sau lưng hai mẹ con bọn họ, "Chắc hẳn Du Hàn cũng rất nhớ con đó, tối nay con qua nhà thằng bé ngủ một hôm, nhân tiện có thời gian thân thiết với Du Linh hơn."

Cô gật đầu, vui vẻ xoay người tìm Du Hàn, nói với anh: "Tối nay em cùng anh về nhà anh nhé..."

Cô không hạ âm lượng xuống, không chỉ Du Hàn, mà ba người còn lại đều nghe được, ai cũng cười.

"..."

Mặt cô lập tức đỏ rực.

Du Hàn nắm tay cô gái nhỏ đang xấu hổ, khóe môi cong lên: "Được."

Buổi tối, Bối Doanh Doanh mang theo vài bộ quần áo đến nhà họ Du, mặc dù phòng ở đây không rộng, nhưng cô cũng không yêu cầu cao, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với Du Hàn, cô đã thỏa mãn rồi.

Du Linh vui vẻ sửa soạn lại phòng ngủ cho hai người, xong xuôi thì hỏi sáng mai Doanh Doanh muốn ăn gì, Bối Doanh Doanh cũng không biết cô gả đến nhà người khác làm vợ, hay là vừa tìm được thêm một người mẹ thương cô nữa.

"Mẹ, mẹ đừng gọi con là cô Doanh Doanh nữa, mẹ như vậy con sẽ cảm thấy rất kỳ quái đó." Cô nắm lấy tay Du Linh.

Du Linh nghe được tiếng "Mẹ" này thì càng hài lòng, "Được, để mẹ đi lấy cho con một bộ bài chải với khăn mặt mới."

Bối Doanh Doanh đi tắm, mà Du Hàn đang ở trong thư phòng bận rộn công việc, tối nay Phong Cao có một cuộc họp nhân viên, anh đang đang có một cuộc gọi qua video với bọn họ.

Cô tắm rửa xong đi ra, về đến phòng, Du Hàn vẫn chưa họp xong.

Cô ở trong phòng chờ một lúc, nhìn đồng hồ sắp đến mười giờ rồi, cô thật sự rất nhàm chán, quyết định qua thư phòng xem anh đang bận cái gì.

Cô áp sát tai vào cửa, không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa.

Du Hàn nghe thấy tiếng gõ cửa, đoán được là ai, đúng lúc nhân viên ở đầu bên kia vừa nói xong, anh thản nhiên nói: "Được rồi, mọi người nghỉ ngơi năm phút đi."

Nhân viên đồng loạt thả lỏng, cuối cùng cũng có thể thở một hơi rồi.

Sau đó Du Hàn quay người nói về phía cửa "Vào đi", cửa bị mở ra, cô gái nhỏ thò đầu vào: "Anh làm việc xong chưa?"

Anh lấy tai nghe xuống, "Sắp xong rồi, sao thế?"

Nhân viên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Du Hàn trong nháy máy biến thành dịu dàng như vậy, không khỏi tò mò -- Tổng giám đốc Du đang nói chuyện với anh thế???

Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy Du Hàn biến mất khỏi màn hình.

Cô gái nhỏ đi vào thư phòng, anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, ôm cô vào trong lòng: "Có phải buồn ngủ rồi không?"

Các nhân viên nghe thấy những lời này, nhìn màn hình không thấy người đâu nữa, lập tức hiểu ra --

Tổng giám đốc Du đang nói chuyện với bạn gái!

Lúc này Bối Doanh Doanh không biết cuộc họp vẫn đang diễn ra, cô nhón chân ôm lấy cổ Du Hàn, mềm giọng làm nũng với anh.

Mà đám nhân viên đang điên cuồng tưởng tượng đều nhao nhao vểnh tai lên nghe, bọn họ nghe thấy câu nói tiếp theo là --

"Ông xã, em chán quá, chừng nào anh mới chơi với em..."

Quần chúng ăn dưa ngây người.

Ông xã???!!!

Đọc truyện chữ Full