DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoan Đừng Sợ Anh
Chương 37: Anh ôm cô đi

Hứa Chi Hạo không cần đoán cũng biết là người trước mặt cố ý hay vô tình. Anh ta tức giận muốn đứng lên trách mắng tên này, nhưng Bối Doanh Doanh vẫn còn ngồi bên cạnh nên anh ta phải đè nén cơn tức giận, "không sao..."

Bối Doanh Doanh lén nhìn Du Hàn, cô ấn ấn mi tâm, sau đó nói với Hứa Chi Hạo: "Anh chờ ở đây, em đi lấy cho anh đôi dép mới."

Hứa Chi Hạo cười nhạt: "Sao phải phiền phức như vậy?" Anh ta nhìn về phía Du Hàn, nở nụ cười ẩn ý sâu xa, "Nếu là cậu không cẩn thận, vậy thì cậu đi lấy cho tôi đôi dép mới đi."

Bối Doanh Doanh thấy sắc mặt Du Hàn trầm xuống, bầu không khí êm đềm giữa hai chàng trai này đang trên đà diệt vong. Cô lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay áo Du Hàn, "Du Hàn... Cậu đi làm việc của cậu đi, để mình giải quyết."

Hứa Chi Hạo ngạc nhiên, anh ta không ngờ Bối Doanh Doanh sẽ che chở cho tên này hơn cả tưởng tượng của mình.

Du Hàn nhìn cô gái bằng ánh mắt rụt rè, ánh mắt trầm xuống, giây tiếp theo xoay người rời đi.

Bối Doanh Doanh đang định đi lấy dép, lại bị Hứa Chi Hạo gọi lại:

"Không sao, thật ra dép không bị ướt nhiều."

Cô nhìn về phía anh ta, trọng giọng nói không hề có chút cảm xúc dư thừa nào: "Chuyện làm bạn nhảy đi dự tiệc với anh, em không có thời gian, anh có thể mời Bối Sơ Nhan, chị ấy hẳn sẽ rất muốn đi đó."

Hứa Chi Hạo đứng lên, nhìn cô chằm chằm, hỏi một chuyện khác:

"Vì cái gì mà vừa rồi em bảo vệ nam sinh kia như vậy? Cậu ta chỉ là một người giúp việc thôi mà."

Người Bối Doanh Doanh run lên, lẩm bẩm: "Cậu ấy không chỉ ở nhà em giúp làm việc, cậu ấy cũng là người bạn rất tốt của em. Nếu như cậu ấy khiến anh cảm thấy không thoải mái, em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh."

Trong lòng Hứa Chi Hạo tức đến bật cười, nhưng chỉ có thể kìm lại sự khó chịu mãnh liệt lúc này: "Không sao —— Em thật lương thiện."

Bối Doanh Doanh nghe anh ta nói vậy, sự phản cảm đối với anh ta càng sâu thêm.

Lúc này điện thoại Hứa Chi Hạo đổ chuông, anh ta nhận điện thoại rời khỏi sân sau. Bối Doanh Doanh lập tức đi tìm bóng dáng của Du Hàn, cuối cùng cô tìm thấy anh ở trong phòng dụng cụ.

Anh đang quay lưng về phía cô, người đang dựa trước bàn, không biết đang nghĩ gì. Ánh nắng dịu dàng chiếu qua khung cửa sổ cao, làm sáng bừng đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt bên cạnh.

Cô chậm rãi bước vào, khi cô đến bên anh, cuối cùng anh cũng quay lại nhìn cô.

"Nói chuyện xong rồi à?" Giọng anh lạnh lùng không hề ấm áp.

"Ừm..." Cô cắn môi, nhẹ giọng hỏi: "Du Hàn, cậu tức giận sao?"

Anh nghiêng người, đột nhiên kéo cô đến trước mặt mình, sau đó hai tay chống lên bàn, giam cô lại trong lòng mình: "Cậu quan tâm tôi tức giận như vậy à?"

Cô cúi thấp đầu, lông mi run rẩy tựa như cánh bướm đang nhẹ nhàng nhảy múa, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng cất lên ——

"Chẳng lẽ mình... phải quan tâm xem anh ta có tức giận không à?"

Một câu này của cô, anh có thể thấy rõ thái độ trong lòng cô, cảm giác bí bách trong lòng không hiểu sao tự động biến mất. Anh cúi lại sát bên tai cô, giọng khàn khàn nói nhỏ: "Không được, cậu chỉ có thể quan tâm mỗi tôi thôi."

Trái tim nhỏ bé của cô bị giam lại trong không gian chật hẹp bị vây lại bởi cơ thể của anh lúc này không ngừng đập mãnh liệt.

Anh nói tiếp: "Anh ta thích cậu. Tôi nhìn ra."

Cô khiếp sợ ngẩng đầu, "Thích mình?"

"Đồ ngốc, cậu không nhìn ra à?"

"..."

Bối Doanh Doanh thật sự không nhìn ra, đã bao nhiêu năm rồi cô không gặp lại Hứa Chi Hạo, thậm chí còn quên anh ta trông như thế nào, sao có thể như vậy được chứ?

Cô nhíu mày, "Mình và anh ta chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa Bối Sơ Nhan còn thích anh ta nữa. Mình một chút cũng không có hứng thú với anh ta."

Anh bóp mặt của cô, "Về phương diện này, trực giác của đàn ông rất chuẩn."

"Ồ..."

Cô bực bội, nếu thật như vậy thì phải làm sao đây? Bây giờ Bối Sơ Nhan đã ghét cô đến cực điểm rồi. Thật phiền phức.

Du Hàn nghe cô giải thích, cơn tức giận của anh đã tiêu tan, "Sau này cách xa anh ta một chút, biết chưa?" Bàn tay của anh đặt lên đầu cô, "Chỉ cần vừa nhìn thấy tên con trai nào có ý đồ với cậu, đến gần cậu, tôi sẽ rất khó chịu."

"Ừm..."

Cô phát hiện, lòng ham muốn chiếm hữu của anh rất mạnh.

Nhưng cô lại không tức giận nổi với anh.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bà ngoại, không ai bảo vệ che chở cô chặt chẽ như vậy. Ngay cả bản thân cô cũng không thích chính mình, nhưng lại có người xem cô giống như bảo bối.

-

Tết đến gần, có một ngày bạn hàng xóm Hách Manh gọi điện thoại cho Bối Doanh Doanh, hẹn cô đi chơi. Vì bố mẹ cô ấy đi công tác, nên nguyên học kỳ này Hách Manh không học ở thành phố T. Hai người chỉ gặp nhau có một lần trước khi vào học, sau đó chưa gặp nhau thêm lần nào nữa.

Mấy ngày trước, khi Hách Manh vừa đi du lịch nước ngoài về, đã gọi cho Bối Doanh Doanh.

Hai giờ chiều, Bối Doanh Doanh ra khỏi nhà, Hách Manh đã đứng ngoài cửa chờ cô. Sau khi Hách Manh nhìn thấy Bối Doanh Doanh đi ra, phấn kích tiến lên kéo nắm lấy tay Bối Doanh Doanh, sau đó bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, "Tiểu bảo bối Doanh Doanh, gặp được cậu rồi."

Cô giữ tay Hách Manh lại, không cho cô ấy bóp mặt mình nữa, "Lại bóp mặt mình, quá đáng..."

"Bởi vì cậu đáng yêu mà, mình không nhịn được." Khuôn mặt của cô hơi tròn tròn giống như trẻ con, trắng như ngọc lại còn vô cùng mịn màng, ai nhìn thấy cũng đều muốn thử xem có thể bóp ra nước không.

Bối Doanh Doanh bị Hách Manh "đùa giỡn" đến hai má đỏ bừng. Hách Manh cười khanh khách, cuối cùng buông tha cho cô, hỏi cô muốn đi đâu chơi.

"Mình nhớ hình như bên cạnh sân Golf mới mở một quán cà phê, chúng ta đến đó đi?"

"Đi."

Hai người tìm thấy quán cà phê, đẩy cửa đi vào, mùi thơm của hạt cà phê mới xay xộc vào mũi. Hai người tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, người phục vụ đưa thực đơn.

Sau khi gọi cà phê, Hách Manh nắm chặt tay Bối Doanh Doanh, nằm ra bàn khẽ thở dài một tiếng: "Doanh Doanh, mình nhớ cậu lắm đó, đi học chỗ khác không có bạn bè gì hết, cậu học ở trường trung học Cao Lâm vẫn ổn chứ?"

"Rất tốt."

"Bọn họ có giống như lớp trước đó không, biết tai cậu, sau đó..."

Bối Doanh Doanh nhíu mày lắc đầu: "Các bạn ngồi gần mình có lẽ đều biết, nhưng bọn họ không có xa lánh mình." Kỷ Diệu, Cố Anh hay những bạn khác khi đến gần cô chắn hẳn đều thấy trên tai cô có máy trợ thính, có lẽ các cậu ấy đều biết, chỉ là không nhắc đến trước mặt cô thôi.

Thật ra như vậy khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái.

"Bình thường, bây giờ ai cũng lớn rồi, ai còn giống như hồi nhỏ kết bè kéo phát nữa, mình nhớ lại cảm thấy bọn họ đúng thật là ngây thơ."

Cô mỉm cười.

Sau khi cà phê được mang lên, Hách Mach bỗng nghĩ đến một chuyện, "Đúng rồi, trước đó mình có nói với cậu đó, cái người mà ở nhà ở nhà cậu á, cậu có quen biết với cậu ta không?"

Động tác trên tay Bối Doanh Doanh dừng lại: "... Cậu nói Du Hàn sao?"

"Đúng đúng, tự dưng mình không nhớ ra tên cậu ta. Hình như mình từng nói với cậu, người này rất đáng sợ, bảo cậu tránh xa cậu ta một chút."

"Mình... học cùng lớp với cậu ấy."

Hách Manh: "Không thể nào trùng hợp như vậy chứ?"

"Cậu ấy, cậu ấy là bạn cùng bạn của mình."

Hách Manh: ???!!!

Mặt mũi Hách Manh tràn đầy vẻ hoảng sợ, không nói hai lời nắm lấy cánh tay Bối Doanh Doanh, nhìn trái một chút rồi lại nhìn phải một chút, rồi nhìn vào cổ và khuôn mặt của cô. Bối Doanh Doanh còn đang không hiểu chuyện gì, đã thấy Hách Manh sốt ruột nói: "Vậy cậu không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Cậu ta có đánh cậu bắt nạt cậu không..."

Bối Doanh Doanh: "...?"

Hách Manh ngồi xuống bên cạnh cô, đau lòng sờ mặt cô, "Doanh Doanh, sao cậu lại đáng thương thế này hu hu hu." Không ngờ đại ma vương siêu cấp đáng sợ vậy mà lại ngồi bên cạnh Doanh Doanh đáng thương, "Cái tên Du Hàn này, ngay cả đối xứ với con gái cũng không nương tay." Loại người như cậu ta sẽ không vì bạn là con gái mà sẽ dịu dàng với bạn.

Bối Doanh Doanh muốn giải thích, nhưng miệng Hách Manh giống như một khẩu súng máy, không cho cô cơ hội giải thích: "Tên Du Hàn này thật quá đáng, nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, mình sẽ, mình sẽ... Nói cho bố mẹ cậu, để bố mẹ cậu trừng trị cậu ta! Nếu cậu ta dám động đến một cọng tóc của cậu, trực tiếp cho cậu ta cuốn gói ra khỏi nhà luôn!"

"..."

Hách Manh không biết sự thật, bắt đầu vì lo lắng cho Bối Doanh Doanh mà tức giận. Bối Doanh Doanh nhanh chóng chen vào xoa dịu tâm tình kích động của cô bạn: "Không phải đâu, không phải đâu, Du Hàn đối xử với mình rất tốt, chúng mình là bạn tốt."

Hách Manh ngẩn người, cô ấy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bối Doanh Doanh, im lặng mấy giây, sau đó nói ——

"Doanh Doanh, nếu cậu bị uy hiếp thì hãy chớp mắt mấy cái. Ở đây chỉ có hai người bọn mình, cậu có thể nói thật, mình hứa sẽ không nói cho người khác biết, cậu đừng sợ."

Bối Doanh Doanh: "..."

"Mình không bị uy hiếp! Cậu ấy thật sự không hề hung dữ với mình, cũng không bắt nạt mình, càng không có khả năng đánh mình đâu."

"Thật sao?"

Cô gật đầu như gà mổ thóc.

Hách Manh sờ cằm, lý trí quay đầu, "Cũng đúng, cậu ta không dám bắt nạt cậu, dù sao thì mẹ cậu ta cũng làm việc cho nhà cậu mà, nhưng mà hai người trở thành bạn?" Trong phạm vi tưởng tượng của Hách Manh, ai mà dám làm bạn với loại người như Du Hàn, huống chi là người yếu đuối xinh xắn nhỏ nhắn như Bối Doanh Doanh.

Bối Doanh Doanh kể cho Hách Manh nghe tất cả mọi chuyện về Du Hàn, ngoại trừ chuyện anh có ý đó với cô. Sau khi nói xong, cô đã thành công thay đổi suy nghĩ của Hách Manh, "... Nói như vậy thì, cậu ta thật sự đối xử với cậu không tệ lắm nhỉ."

Cô cười vui vẻ.

"Thật ra công bằng mà nói, với gương mặt đó của Du Hàn, cô gái nào mà không thích. Lén nói với cậu, ban đầu lúc mới nhìn thấy cậu ta, mình còn mê mẩn trước nhan sắc đó của cậu ta đấy."

Hách Manh nhấp một ngụm cà phê, nhắc đến chuyện khác, "Đúng rồi, quan hệ Du Hàn và chị của cậu thế nào rồi?"

"Quan hệ... mình không thấy hai người bọn họ nói chuyện." Cụ thể thế nào cô cũng không rõ.

"Không phải hai người bọn họ là bạn bè sao?"

"Bạn bè? Mình không còn thấy hai người bọn họ xuất hiện cùng lúc. Với lại Bối Sơ Nhan hình như cũng không thích Du Hàn cho lắm." Chuyện canh gà trước đó, đã đủ để biết.

"Không thích? Không thể nào." Hách Manh ngồi gần lại bên cạnh Bối Doanh Doanh, thấp giọng nói: "Nhưng lúc còn học cấp hai mình nhìn thấy hai người bọn họ thân thiết lắm."

Bối Doanh Doanh ngẩn người.

Hách Manh kể có một lần chạng vạng tối sau khi tan học về đến nhà, cô ấy vừa xuống xe của nhà thì thấy Bối Sơ Nhan và Du Hàn đứng trước cửa biệt thự nhà họ Bối. Lúc đó Bối Sơ Nhan đứng sau lưng Du Hàn, không biết đang nói chuyện gì. Cấp hai Hách Manh học lớp kế bên lớp Du Hàn, cô ấy thường xuyên thấy Bối Sơ Nhan đến tìm Du Hàn, về sau cũng có lời đồn giữa hai người bọn họ có cái gì đó.

Không biết từ lúc nào Bối Sơ Nhan không đến tìm Du Hàn nữa, lời đồn này cũng dần dần biến mất.

Bối Doanh Doanh nghe xong rất ngạc nhiên, nếu đúng như Hách Manh nói, lúc đầu bọn họ là bạn bè, vậy đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến Bối Sơ Nhan ghét Du Hàn như vậy, còn năm lần bảy lượt cảnh cáo cô rời xa Du Hàn?

Mà Du Hàn, cũng chưa từng nhắc đến mối quan hệ với Bối Sơ Nhan.

Trong lòng Bối Doanh Doanh đầy nghi ngờ.

Hách Manh suy đoán: "Có lẽ hai người họ tuyệt giao rồi, cũng không phải không có khả năng này. Tự dưng nói chuyện này làm gì, cậu kể cho mình nghe một chút học kỳ này của cậu thế nào đi?"

Hai người trò chuyện về chủ đề khác, điện thoại đang để trên bàn của Bối Doanh Doanh vang lên tiếng thông báo, cô nhìn là tin nhắn của nhóm chạy cự li dài.

Trong nhóm, mọi người quyết định thành viên cuối cùng tham gia thi chạy là Vương Thụ Trạch.

Lúc này Vương Thụ Trạch tự mình báo danh, Vương Thụ Trạch cực kỳ thích rèn luyện thể thao, không biết cậu ta nghe được từ đâu nói muốn gia nhập nhóm chạy chung với mọi người. Vừa rồi Tăng Đống thêm Vương Thụ Trạch vào nhóm, nhóm chat vốn yên tĩnh trong chớp mắt sôi nổi hơn hẳn.

Có một tin nhắn @tên cô, Bối Doanh Doanh kéo lên đọc, là Vương Thụ Trạch mời mọi người tối nay đến nhà cậu ta chơi, thuận tiện trò chuyện về chuyện thi chạy. Tăng Đống và Lạc Phàm kích động hò hét muốn đến nhà cậu ta chơi game, những người khác cũng đồng ý, còn bàn bạc xem tối nay sẽ ăn gì, Bối Doanh Doanh nhanh chóng gửi một cái icon Ok.

Lập tức có tin nhắn của Du Hàn gửi đến: [Cậu đang ở đâu?]

[Tớ và bạn đang ở COSTA.]

[Một lát nữa có qua nhà Vương Thụ Trạch luôn không? Một lúc nữa tôi đi qua đó với cậu, chúng ta cùng đi.]

[Được .]

Cô vừa để điện thoại xuống, Hách Manh đã lập tức trêu chọc: "Nhắn tin với ai mà cười như thiếu nữ đang yêu thế hả."

Thiếu nữ đang yêu?!

Sao, sao có thể!

Cô lập tức phủ nhận, khóa màn hình điện thoại, nghiêm túc bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, "Là Du Hàn, cậu ấy nói một lúc nữa đến tìm mình, rồi bọn mình cùng qua nhà bạn."

Hách Manh tấm tắc ngạc nhiên, "Quan hệ hai người các cậu tốt thật đấy."

-

Khoảng mười lăm phút sau, lại có tin nhắn của Du Hàn, anh nói anh đã đến. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xung quanh nhanh chóng tìm kiếm, rất nhanh đã thấy bóng dáng của anh đang đứng cạnh tấm bảng đen bằng sắt trước cửa.

Hách Manh cũng nhìn theo, "Vậy chúng ta đi thôi."

Hai người tính tiền xong thì đi ra ngoài quán cà phê. Bối Doanh Doanh đi đến bên cạnh Du Hàn, sau đó giới thiệu với anh: "Đây là Hách Manh, bạn thân của mình."

Hách Manh nhìn người trước mặt, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, nhưng Du Hàn chỉ khẽ gật đầu với cô ấy, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh.

Hách Manh: ???

Sao lại cảm thấy người trước mặt khác với ác ma hung dữ, mặt mũi lạnh tanh trong trí nhớ thế nhỉ?

Ba người cùng đi, Bối Doanh Doanh đột nhiên hắt xì liên tục ba cái, Du Hàn quay lại nhìn cô.

"..."

Cô lập tức che mũi, anh hỏi cô: "Bị cảm rồi?"

Cô lắc đầu, "Chắc không phải đâu..."

"Có thấy lạnh không?"

"Không lạnh, hôm nay mình mặc nhiều lắm, còn mặc thêm một cái áo len nè, cậu không cảm thấy mình mập mạp hơn rất nhiều hả?"

Cô chớp chớp đôi mắt ngập nước cười với anh, chóp mũi hồng hồng. Anh vuốt mái tóc hơi xù lên của cô, cũng cười với cô: "Ừm, giống như con gấu chó vậy."

"Chỗ nào chứ, có cậu mới giống gấu chó ấy!" Bối Doanh Doanh tức giận.

Hách Manh ở bên cạnh yên lặng nhìn hai người này liếc mắt đưa tình. Giờ phút này trong đầu Hách Manh có hàng loạt dấu chấm hỏi đen to đùng chạy qua giống như có hàng ngàn con ngựa đang phi về phía trước.

???

Đây là người đã từng khiến cho người khác e ngại không dám đến gần, là người đánh cho em họ của cô ấy sưng tấy cả mặt mũi sao, vậy mà cậu ta đang xoa đầu Bối Doanh Doanh, còn cười rất dịu dàng nữa?

Cha mẹ ơi không thể tin nổi.

Hách Manh giữ chặt tay Bối Doanh Doanh, nhỏ giọng hỏi.

"Làm sao cậu có thể thuần hóa Du Hàn thành công vậy?" Cmn chiêu vuốt lông này đỉnh thật đấy.

"..."

-

Bọn họ đi đến trước cửa nhà Hách Manh, Hách Manh và Bối Doanh Doanh vẫy tay tạm biệt với nhau, sau đó cô cùng Du Hàn tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ dùng một chiếc xe ngắm cảnh trong khu biệt thự, trên đường đi cô nhìn phong cảnh bên ngoài. Bỗng Du Hàn cầm lấy tay cô để lên đùi anh, đầu ngón tay khẽ gãi vào lòng bàn tay của cô, "Bạn của cậu hình như hơi sợ tôi."

Cô sửng sốt một chút, lực chú ý đang tập trung ở trên bàn tay dần dần quay về lời nói vừa rồi của anh, vành tai cô đỏ bừng, khẽ nói: "Cậu ấy đúng là có hơi sợ cậu."

"Hửm?"

"Cậu quên rồi sao? Cậu từng đánh em họ của cậu ấy."

"..."

Du Hàn cố gắng vắt óc nhớ lại, sau khi nhớ ra, "... Xin lỗi, sau này tôi sẽ không tùy tiện ra tay đánh người."

Câu này sao nghe thấy giống đứa trẻ làm sai chuyện gì đó rồi chủ động nhận sai thế nhỉ?

Không hiểu sao cô cảm thấy như này có chút ngoan ngoãn.

"Ừm, đánh nhau cũng có khi làm tổn thương chính mình."

"Tôi biết rồi." Du Hàn mở bàn tay ra, mười ngón tay đan với cô, cụp mắt chăm chú nhìn cô, dịu dàng nói, "Doanh Doanh không thích, tôi sẽ không làm."

Cô rất sợ anh đánh nhau, anh cũng bằng lòng vì cô mà kiềm chế lại những cảm xúc dễ mất kiểm soát.

"Ừm..."

Bối Doanh Doanh rũ mắt xuống, trái tim cô lại đập dữ dội vì anh. Nhìn từ góc của Du Hàn, những tia nắng cuối ngày đang chiếu lên gương mặt trắng nõn của cô, trong suốt sáng ngời, đôi môi đỏ mọng như anh đào hơi mím lại, cảm giác giống như thạch vậy.

Không biết hôn lên sẽ có cảm giác như nào.

Anh quay mặt ra bên ngoài, kìm nén sự mất mác trong lòng.

-

Một tiếng sau, hai người đến trước nhà của Vương Thụ Trạch. Nhà của Vương Thụ Trạch nằm trong khu biệt thự tập trung toàn những gia đình giàu có của thành phố T. Biệt thự ở đây được bao bọc bởi rừng và biển, đây là khu dân cư cao cấp mới phát triển ở thành phố T. Mỗi cọng cỏ đều như được dát bằng vàng lá. Số tiền đặt cọc cho một căn biệt thự tương đương với tiền mua một căn nhà ở vị trí đắc địa của thành phố ở những khu vực khác.

Người ra mở cửa là người giúp việc nhà họ Vương, hai người được dẫn đi vào, đầu tiên là đi qua một khu vườn có núi giả được thiết kế theo phong cách của gia đình giàu có thời trung cổ, cuối cùng đến trước một căn biệt thự. Trước lối đi vào, Vương Thụ Trạch trong tay đang cầm một chai rượu vang vừa mở, cà lơ phất phơ đi ra.

"Anh Hàn, Doanh Doanh, hai người gần đây thật sự như hình với bóng đó nha?" Vương Thụ Trạch nở nụ cười xấu xa.

Bối Doanh Doanh đỏ mặt, Du Hàn liếc Vương Thụ Trạch một cái, "Không phải mày với Lâm An cũng vậy sao?"

"Tất nhiên rồi vì em ấy là bạn gái của em mà. Ài, tiếc là hôm nay em ấy phải học bù không thể đến được. Mọi người đến đầy đủ rồi đó, đang ở sân sau nướng đồ, chỉ còn thiếu hai người thôi."

Bọn họ đi qua ngôi biệt thự to lớn, còn chưa vào đến sân sau, đã nghe thấy tiếng nói chuyện cười đùa của Tăng Đống và Lạc Phàm. Kỷ Diệu đang xiên thịt ngẩng đầu lên thấy bọn họ đến, "A, các cậu đến rồi!"

Mọi người quay đầu nhìn lại, Tăng Đống cười: "Mày nhìn xem tao nói có đúng không, hai người bọn họ nhất định sẽ đến cùng nhau, Lạc Phàm nhanh đưa tiền đây!"

Bối Doanh Doanh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trịnh Hy nói cho cô biết hai người bọn họ cá cược xem cô và Du Hàn có cùng nhau đến hay không.

Du Hàn bị Tăng Đống và Lạc Phàm kéo đi nói chuyện phiếm, còn Bối Doanh Doanh thì gia nhập với Kỷ Diệu và Trịnh Hy. Kỷ Diệu xiên xong một khay thịt cừu nướng, cầm qua cho mấy bạn nam nướng, Bối Doanh Doanh thấy cô ấy đi khập khênh hiếu kỳ hỏi: "Chân cậu bị sao thế?"

Kỷ Diệu bất lực: "Là do chạy bộ đó..."

"Mấy ngày nay cậu ấy mới bắt đầu chạy đường dài. Vừa rồi lúc mới đến, mình còn tưởng cậu ấy bị người ta đánh gãy chân cơ." Trịnh Hy cười lớn.

Mấy ngày trước Bối Doanh Doanh cũng bị nhức chân kinh khủng, nhưng dần dần cũng đỡ hơn nhiều.

"Haiz, cứ nghĩ đến hôm đó phải chạy ba km, đầu mình lại thấy đau."

Trịnh Hy vỗ vai Kỷ Diệu, nói một câu thấm thía: "Đến khi cậu chạy hết được ba kilomet, có khi sau này cậu sẽ không sợ chạy cự li dài nữa đâu ha ha ha."

Mấy nữ sinh xiên thịt, đầu bên kia mấy nam sinh đang nướng thịt rất vui vẻ. Bối Doanh Doanh bưng khay thịt mới xiên đi qua, đưa cho Du Hàn: "Này, cánh gà."

Du Hàn cầm một xiên thịt cừu mới nướng xong, "Có muốn nếm thử một miếng không?"

Bối Doanh Doanh nhìn xiên thịt cừu được rắc bột thì là bóng nhẫy trên tay anh, cảm giác thèm ăn dâng lên, nước miếng sắp trào cả ra, "Muốn..."

"Thổi rồi hẵng ăn, cẩn thận bỏng."

Anh đưa xiên thịt đến bên miệng cô, cô nhẹ nhàng cắn một miếng, vui vẻ nheo mắt lại: "Ngon lắm."

Tăng Đống ở bên bên không chịu nổi, bĩu môi, "Anh Hàn, người ta cũng muốn anh đút cho ăn."

Du Hàn: "... Cút."

Lạc Phàm: "Mắc ói quá, Tăng Đống mày có thể con mẹ nó bình thường một chút được không hả."

"Bọn mày không nhìn ra sao, đây là đối đãi đặc biệt của Doanh Doanh? Những người khác muốn ăn thì tự mà nướng thôi." Vương Thụ Trạch cười.

Bối Doanh Doanh bị họn họ trêu chọc xấu hổ đến mức mặt đỏ giống như quả cà chua. Cô ngẩng đầu nhìn Du Hàn, anh đưa tay lên nhẹ nhàng lau khóe miệng của cô, dịu dàng nói: "Còn muốn ăn nữa không? Muốn ăn thì tôi nướng cho cậu."

"Ừm..."

Mọi người nhìn thấy cảnh này: "Tản đi tản đi thôi, ăn thức ăn cho chó no rồi sao ăn nổi đồ nướng nữa...

-

Sau khi tiệc BBQ kết thúc, màn đêm đã buông xuống, mọi người cầm theo mấy xiên thịt còn thừa lại đi vào trong biệt thự. Tăng Đóng và Lạc Phàm nhìn căn nhà mới chỉ riêng tầng một đã cao đến bảy mét của Vương Thụ Trạch, hâm mộ đến tròng mắt sắp rớt ra ngoài: "Anh Vương, nhà anh còn thiếu bảo mẫu không?"

"Nào, đến nhà của anh làm bảo mẫu, anh đảm bảo tiền lương sẽ không thấp.

"Mày đi mợ mày đi."

Mọi người đi vào phòng khách sát vách, bắt đầu ngồi xuống bàn chuyện thi chạy cự li đường dài diễn ra vào tuần sau. Vương Thụ Trạch nói, theo thông tin nội bộ của cậu ta thu thập được, năm nay không có nhiều đội trung học đăng ký tham gia. Hầu hết học sinh đều ngại thử thách này nên cơ hội chiến thắng rất lớn.

Trong đám người bọn họ, người khiến cho mọi người lo lắng nhất là Trạch Đông, Kỷ Diệu và Bối Doanh Doanh, thể lực của hai cô gái thì không được tốt, Tăng Đống thì vì quá béo nên chạy không nhanh được. Cuối cùng bọn họ thống nhất chỉ cần ba người đảm bảo kiên trì chạy hết đoạn đường của mình không bỏ cuộc, phần chạy nước rút sẽ giao cho những người còn lại.

Sau khi bàn bạc xong, mấy nam sinh chạy đi chơi game, Trịnh Hy mở mấy chai cocktail, uống cùng Kỷ Diệu. Tối nay bố mẹ Vương Thụ Trạch không ở nhà, bọn họ có thể chơi thoải mái.

Bối Doanh Doanh không thể uống rượu, đành phải co người ngồi trong góc ghế sô pha vắng vẻ, cầm ly nước chanh, đáng thương hút mấy ngụm.

Sau khi uống xong, mọi người đi qua phòng hát karaoke, mọi người nói chuyện rôm rả. Bối Doanh Doanh choàng một cái chăn nhỏ, ngồi ở một bên, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Lạc Phàm và Tăng Đống đã uống say, bắt đầu bắt đầu song ca một bản tình ca. Kỷ Diệu và Trịnh Hy ở bên cạnh giành lấy micro, Vương Thụ Trạch và Du Hàn không biết đi đâu rồi, không ở đây.

"Tăng Đống cậu đừng hát nữa, lỗ tai tôi sắp nổ rồi đây này!"

"Mợ nó giọng nam cao của tôi không chinh phục được cậu à?"

"Cậu lại đây hát một câu nghe xem..."

Bối Doanh Doanh nhìn bọn họ, khóe môi cong lên, đầu lệch qua một bên dựa vào ghế sô pha, hai mắt khẽ nhắm lại. Không biết qua bao lâu, tiếng nhạc trong phòng nhỏ dần. Trong lúc đang mơ màng, cô nhìn thấy một người ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh giúp cô gạt đi những sợi tóc rơi trên mặt.

"Buồn ngủ rồi?"

"Du Hàn..." Cô chầm chậm ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

"Tôi dẫn cậu qua phòng bên cạnh yên tĩnh hơn ngủ một giấc, nhé?"

Cô ngẩn người, khẽ gật đầu, đang định đứng dậy, nhưng anh đã vòng tay ra sau lưng cô, lấy chăn quấn cô lại rồi trực tiếp ôm cả người lên.

Mấy người khác nhìn Du Hàn và "bánh chưng nhỏ" trong ngực anh, đều dừng việc ca hát lại.

Du Hàn nhìn Vương Thụ Trạch thản nhiên hỏi: "Cậu ấy buồn ngủ rồi, có phòng nào để nghỉ ngơi không?"

Vương Thụ Trạch đặt ly rượu xuống, "À, để em dẫn anh đi."

Mọi người nhìn ba người rời khỏi phòng, quay lại nhìn nhau ——

"Tao cảm thấy tối nay anh Hàn sẽ không quay lại đâu."

"Ừm, tao cũng nghĩ vậy."

Vương Thụ Trạch dẫn Du Hàn đến phòng dành cho khách, trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn màu trắng dài hai mét, "Anh Hàn, em cảm thấy hai người các anh chỉ cần một giường là đủ." Cậu ta nở nụ cười đầy ẩn ý.

"... Câm miệng." Du Hàn liếc cậu ta một cái, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Vương Thụ Trạch bảo họn họ tối nay cứ ở đây nghỉ ngơi, không cần về nhà, dù sao phòng dành cho khác vẫn còn nhiều lắm.

Cậu ta nói xong rất thức thời đi ra ngoài còn thuận tiện đóng cửa lại. Bối Doanh Doanh nằm trên giường lăn một cái, bỏ chăn đang quấn trên giường ra. Du Hàn ngồi ở bên mép giường, nói: "Không cởi áo khoác à? Như thế sao ngủ được?"

Cô ngoan ngoãn ngồi dậy, cởi áo khoác, một lần nữa chui vào trong chăn, chỉ để lộ cái đầu: "Mình ngủ một lúc, rồi về nhà..."

"Vương Thụ Trạch nói có thể ngủ lại ở đây, chắc đêm nay bọn họ cũng không ai về đâu."

Bối Doanh Doanh do dự một lúc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Viên Man Hà. Mẹ biết còn có những bạn học khác nên đồng ý.

Cô để điện thoại lên đầu giường, đôi mắt ngập nước nhìn Du Hàn, giống như con thỏ trắng nhỏ. Anh nuốt một ngụm nước bọt, cúi người xuống, giữ lấy gáy của cô, mặt sát lại gần nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, giọng khàn khàn:

"Nếu cậu còn nhìn tôi như vậy, tôi sợ rằng sẽ không nhịn được."

Cô ngẩn người, nhận ra bầu không khí mập mờ giữa hai người không ngừng tăng lên, cô nắm chặt chăn, rũ mắt xuống, "Mình... mình không nhìn..." Giọng cô càng lúc càng bé.

Anh nghe xong, bỗng xốc chăn lên chui vào nằm cạnh cô, sau đó kéo cô gái nhỏ lại nghiêng người chống tay giam cô lại, bờ môi cong lên ——

"Làm sao bây giờ, không kịp rồi."

Đọc truyện chữ Full