DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoan Đừng Sợ Anh
Chương 34: Tâm tư của tôi đối với Doanh Doanh quá nặng rồi

Không chỉ Bối Doanh Doanh nhìn thấy Du Hàn đến gần, Hứa Chi Hạo cũng nhìn thấy.

Ánh mắt hai chàng trai giao nhau trong không trung, Du Hàn nhíu chặt lông mày, đáy mặt đầy ý lạnh. Sự lạnh lùng này cũng bị Hứa Chi Hạo thu vào mắt, anh ta nhíu mày không biết người này lai lịch thế nào.

Du Hàn đi đến trước mặt hai người, Bối Doanh Doanh ngước mắt nhìn anh, "Du Hàn..."

Du Hàn nghiêng dù đến trước mặt cô, giọng khàn khàn: "Đi nào."

Cô hơi sửng sốt, chỉ do dự hai giây lập tức chui qua bên dù của Du Hàn, sau đó quay đầu nhìn Hứa Chi Hạo, nói: "Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, anh nhanh lên xe đi."

Mặc dù lúc này trong đầu Hứa Chi Hạo có vô vàn câu hỏi nhưng cơn mưa to đang không ngừng dội xuống đỉnh đầu nói cho anh ta biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện.

Hứa Chi Hạo thấy Du Hàn lặng lẽ nhìn về phía mình một cái, sau đó ôm lấy bả vai cô gái nhỏ quay người đi vào trong biệt thự.

Giống như đang công khai chủ quyền.

Hứa Chi Hạo lên xe, nhìn cửa sổ xe bị mưa xối nhòa khiến khung cảnh bên ngoài trở nên mơ hồ, một lúc sau khóe miệng khẽ nhếch lên.

Sau đó anh ta lấy điện thoại di động ra, gọi cho một người, "Giúp tôi điều tra một người."

-

Một bên khác, Bối Doanh Doanh được Du Hàn ôm vào trong biệt thự, người cô bị dầm mưa hơi ẩm ướt, vừa đi vào cửa, cô nhịn không được hắt hơi một cái.

Du Hàn quay đầu nhìn cô một cái, cô lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, che cái mũi của mình.

Anh không nói một lời, quay người đi lên lầu, một lúc sau anh cầm một cái khăn tắm đi xuống.

Anh đi đến trước mặt Bối Doanh Doanh, giúp cô lau sạch những chỗ ẩm ướt và nước mưa trên cánh tay.

"Để mình tự làm..." Cô nói.

Nhưng anh không phản ứng gì, động tác trên tay cũng không ngừng lại.

Cô bị động tác cố chấp này của anh khiến cho mặt đỏ đến tận mang tai. Bởi vì chiếc khăn tắm quấn quanh người cô bị anh giữ chặt, cô áp sát vào anh, như thể được anh ôm trong vòng tay.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu quan sát anh, phát hiện sắc mặt anh từ lúc vào cửa đến giờ vẫn rất bình tĩnh nhưng dường như anh đang không được vui cho lắm.

Cô khó hiểu, nhẹ giọng hỏi anh: "Du Hàn... Có phải cậu đang có chút không vui không?"

Tay của anh ngừng lại, cụp mắt nhìn vào đôi mắt ngấn nước rụt rè của cô, rồi lạnh nhạt phủ nhận: "Không."

Nhưng cô cảm nhận được điều đó rất rõ ràng...

Sau khi tóc được lau sạch sẽ, anh đưa khăn tắm cho cô: "Tôi đi nấu canh gừng."

Dứt lời anh trực tiếp quay người đi vào trong phòng bếp.

Cô nhìn bóng lưng của anh, càng ngày càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Du Hàn lấy gừng ra, bắt đầu thái thành từng miếng, động tác trên tay thoăn thoắt, nhưng hình ảnh người kia thân mật ôm lấy bả vai cô ở ngoài cổng vẫn không ngừng hiện lên trong đầu anh.

Anh đột nhiên cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm, giống như có dây leo đang quấn chặt lấy trái tim anh, khiến nó trở nên u ám ngột ngạt.

Giống như hồi anh còn nhỏ, chỉ có một cái xe đua đồ chơi, anh coi món đồ chơi đó như bảo bối, nhưng có một ngày một đứa trẻ khác cướp đi món đồ chơi duy nhất của anh.

Cuối cùng anh cũng ý thức được, lòng ham muốn chiếm hữu của mình đối với Bối Doanh Doanh -- lớn hơn cả tưởng tượng của bản thân.

Người khác nhìn cô nhiều một chút, anh sẽ phát điên. Cho dù là kẻ nào cũng không thể nhấp nghé.

"Du Hàn, từng này gừng đủ nhiều rồi..." Giọng nói của cô gái nhỏ vang lên.

Anh cúi đầu nhìn thớt, để dao xuống, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ đang quấn khăn tắm. Cô đứng bên cạnh bồn rửa bát, ngơ ngác nhìn anh.

Anh nhíu mày, đổ gừng vào trong nồi.

Bối Doanh Doanh đứng bên cạnh nhíu mày, đột nhiên cô không biết nên nói gì, cô hỏi anh: "Ngày mai cậu định làm gì?"

"...Đọc sách." Anh đưa lưng về phía cô.

"Ồ, vài ngày nữa thư viện thành phố sẽ có buổi tọa đàm nói về ngôn ngữ và văn học cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Cậu có muốn đi nghe không?"

"Nói sau đi."

"Ừm.

Anh nấu xong canh gừng, bưng nồi ra để lên bàn, "Để nguội rồi uống."

Cô gật đầu, thấy sắc mặt anh không tốt, cô không biết có phải do cô lại gây phiền toái gì cho anh khiến anh không vui không nên nói với anh mình lên lầu tắm rửa trước.

Bối Doanh Doanh đi lên lầu. Về đền phòng, cô lấy quần áo thay rồi đi vào phòng tắm.

Cô đang tắm rửa, nhìn bọt xà phòng trên tay, ngẩn người. Bỗng trước mặt tối sầm, chớp mắt toàn bộ phòng đều tối đen.

Cô hoảng hốt, bình tĩnh lại thì nhận ra là cúp điện.

Cảm giác sợ hãi của cô đột nhiên dâng lên. Bên tai cũng truyền đến tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng. Cô ngồi xổm xuống, rụt người vào trong bồn tắm, hoảng loạn không nói thành lời.

Đến khi bên ngoài vang lên giọng nói nam giới quen thuộc: "Doanh Doanh, Doanh Doanh, cậu ở bên trong à?"

Là Du Hàn.

Cô lập tức lên tiếng: "Mình ở bên trong..."

"Bị mất điện rồi, cậu tắm xong chưa?"

"Mình mới tắm được một nửa..." Cô nhìn xà phòng trên người, khóc không ra nước mắt.

Thế là anh bảo cô đừng lo lắng, tắm rửa xong đi, anh ở bên ngoài đợi. Sợ hãi trong lòng cô lập tức vơi đi rất nhiều, xả nước sạch sẽ xong, cô thay đồ ngủ với tốc độ ánh sáng, rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Du Hàn đang dựa vào tường bên ngoài phòng tắm, nhìn thấy cửa mở ra anh lập tức đứng dậy, đưa đèn pin trong tay cho cô, "Đừng sợ, điện dự phòng rất nhanh sẽ được mở thôi."

Chắc là do trận giông tố đêm nay dẫn đến mất điện, khu biệt thự đang dốc sức sửa gấp.

Cô gật đầu, sau đó nghe thấy anh nói: "Cậu ra ngoài phòng ngồi chờ trước đi, tôi đi bưng canh gừng lên cho cậu."

"Được."

Cô trở về phòng ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, để đèn pin xuống bên cạnh. Không bao lâu sau cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, anh đi vào trong phòng.

Du Hàn đưa canh gừng cho cô, cô uống một hơi hết luôn. Sau đó anh cầm bát, quay người định rời đi, ống tay áo bị cô nắm lấy.

"Cậu có thể ở đây với mình một lúc không? Mình hơi sợ..."

Giọng của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Anh thoáng run lên một cái, sau đó đặt bát xuống bàn, "Ừm."

Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Cô gái nhỏ ngồi nghiêng người dựa vào tường cạnh cửa sổ, ngước mắt chăm chú nhìn anh, không nói gì.

Đến khi ánh mắt của anh chạm ánh mắt đang nhìn chằm chằm của cô, "Đẹp đến vậy sao?"

Bối Doanh Doanh bị anh bắt tại trận, vành tai của cô đỏ lên, "Mình hơi lạnh, mình đi lấy áo..."

Cô đứng dậy, đi đến tủ quần áo bên cạnh, cô đang định mở tủ quần áo, đột nhiên cảm thấy trên eo có một luồng nhiệt độ nóng rực.

Ngay sau đó cơ thể của anh áp sát lại gần, Du Hàn từ phía sau giam người cô lại trong lòng anh --

Anh ấn người cô lên tủ quần áo.

Cô gái nhỏ sững sờ, "Du Hàn -- "

Giây tiếp theo hơi thở nóng rực phả lên tai cô, cùng với đó là giọng nói trầm thấp của anh: "Người đưa cậu về tối nay là ai?"

Đầu óc cô trống rỗng, quên cả việc phải trả lời anh. Bàn tay anh đang đặt trên eo cô siết chặt lại, đầu anh vùi vào trong hõm cổ của cô, "Doanh Doanh không muốn nói, không nghe lời rồi, hả?"

Đôi tay chống đỡ tủ quần áo khẽ run lên, cô cảm thấy xương trên người như muốn hòa tan ra, "Mình không có..."

"Hửm?"

Anh xoay người cô lại, cô đối diện với con ngươi đen nhánh của anh. Đôi mắt đó tựa như của một con sói săn mồi trong đêm tối.

Cô chớp chớp đôi mắt ươn ướt nhìn anh với dáng vẻ vô cùng đáng thương. Hầu kết của anh chuyển động, ôm cô quay người lại đi đến chỗ thảm lông ngồi xuống, rồi một lần nữa khóa cô lại trong vòng tay của anh.

Anh thấp giọng nói: "Xin lỗi, tôi không khống chế nổi cảm xúc của mình."

"Đối với những người con trai có ý đồ đến gần cậu, tôi thật sự không thể khoan nhượng được."

Đến cuối cùng anh vẫn không nhịn được, muốn chất vấn cô, nghe được đáp án của cô anh mới có thể yên tâm.

Cô ngẩn người nhìn anh, trong đầu nổi lên hàng ngàn cơn sóng lớn. Anh nói như vậy có nghĩa là...

Du Hàn đè gáy cô lại, ấn đầu cô lên ngực anh.

Mấy giây sau, anh lần nữa lân tiếng --

"Tâm tư của tôi đối với Doanh Doanh quá nặng rồi."

Đầu cô nổ ầm một tiếng.

Bối Doanh Doanh cảm giác như sợi dây thần kinh căng cứng trong đầu cô bỗng đứt đoạn.

Bên tai cô đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa. Cả người như bị ném vào đại dương sâu thẳm, đầu óc lẫn người đều mê muội.

Cô không thể ngu ngốc đến mức không nghe hiểu được những lời này có ý gì.

Du Hàn vậy mà...

Anh thấy cô ngẩn người, xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Bị dọa sợ rồi à? Tôi cho rằng cậu đã biết rồi chứ."

Mấy giây sau, cô từ trong trạng thái mơ màng trở về thực tại, khuôn mặt đỏ bừng, nhịp tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh. Anh thấy cô ngây cả người ra, không khỏi bật cười, "Doanh Doanh, nếu như cậu không nói, tôi sẽ tiếp tục nói đấy."

"Đừng..." Bây giờ cô đã không thể chịu thêm được nữa rồi [QAQ].

Anh cong môi cười, "Vậy nói cho tôi biết trước, người đưa cậu về tối nay là ai?"

"Đó là con trai của nhà bạn bố mình..." Cô nhẹ nhàng giải thích, cuối cùng còn kể cho anh nghe chuyện cô đã quên mất anh ta.

Anh nghe xong lông mày giãn ra, vuốt chóp mũi của cô: "Sau này cách xa anh ta một chút. Tôi cảm thấy anh ta đối với cậu không đơn giản như cậu đối với anh ta đâu."

Bối Doanh Doanh càng thêm không hiểu chuyện gì.

Đúng lúc này, có một tiếng bíp vang lên, đèn trên đầu lại bật sáng, cô nhìn tư thế thân mật của hai người, mặt lần nữa đỏ lên, muốn đứng dậy.

Anh buông tay để cô đứng dậy, anh cũng đứng dậy theo, nhìn cô gái nhỏ đang bối rối trước mặt, anh cúi người để cô có thể nhìn anh vào mắt anh.

Dịu dàng nói: "Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết suy nghĩ của tôi. Tạm thời cậu không cần phải đưa ra bất kỳ quyết định gì."

Ban đầu anh muốn chôn chặt tình cảm này cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, nhưng hôm nay cuối cùng anh vẫn không thể kiểm soát được.

Anh nhéo mặt của cô, giọng nói rất nhẹ: "Không cần phải sợ, tôi sẽ không bắt buộc cậu phải làm chuyện gì. Bây giờ tất cả phải lấy chuyện học làm trọng, tôi sẽ cho cậu đủ thời gian để suy nghĩ."

Anh chỉ muốn thể hiện thành ý của mình, không để cô phải ngốc nghếch trong bóng tối, thậm chí nghĩ đến mối quan hệ của anh với những cô gái khác.

Bối Doanh Doanh nghe anh nói vậy, khẽ gật đầu.

"Sấy khô tóc đi, sau đó đi nghỉ sớm một chút."

"Ừm."

Anh thu lại ánh mắt rồi rời đi, Bối Doanh Doanh ngồi trên mép giường, hai tay che gương mặt đỏ bừng, cảm giác trong đầu không ngừng nổi lên những bong bóng màu hồng.

Sao có thể được... Đến giờ cô vẫn chưa thể tin được [QAQ].

Cô nhớ lại chuyện lúc mới quen Du Hàn, anh là một người có tính tình ảm đạm, lạnh lùng và khó đến gần, thậm chí còn bảo cô tránh xa anh ra. Lúc đầu cô nghĩ anh rất ghét cô, nhưng vừa rồi anh nói với cô -- anh có suy nghĩ khác về cô.

Như thể có thứ gì đó mơ hồ chắn trước mắt cô, và rồi cuối cùng hôm nay lớp màn đó cuối cùng đã được vén lên.

Thảo nào mỗi lần cô tiếp xúc với các bạn nam khác anh đề sẽ không vui, hóa ra là lòng chiếm hữu của con trai... là như thế này.

Cô ngã ra giường, cảm giác vẫn có chút không chân thực.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô biết có bạn nam thích cô.

Mặc dù từ nhỏ Bối Doanh Doanh đã rất xinh đẹp, cô thuộc tuýp con gái thoạt nhìn sẽ khiến người khác phải đỏ mặt tim đập thình thịch, nhưng vì tính cách quá khép kín nên rất nhiều người sau khi tiếp xúc với cô đều nói sau cô bé này kỳ quái như vậy, yên lặng giống như một con rối gỗ.

Cho nên so với những cô bé hoạt bát, vui vẻ khác thì một người ít nói như cô không được các bạn nam thích.

Nhưng Du Hàn đã bước vào thế giới của cô.

Bối Doanh Doanh lấy điện thoại di động ra, mở nhật ký trò chuyện, bấm vào đoạn tin nhắn đã lâu không liên lạc của người bạn thân, số điện thoại của Cam Niệm.

Cam Niệm là người bạn ngồi cùng bàn năm cấp hai của cô, quan hệ của hai người rất tốt, chỉ là sau khi lên lớp mười, không còn học chung một trường, nên bình thường ít liên lạc, nhưng vị trí của đối phương trong lòng hai người vẫn không hề thay đổi.

Đổ chuông một lúc, cuối cùng đầu dây bên kia cũng nhấc máy, giọng nói lười biếng đang cười cười của cô gái vang lên: "Sao vậy, Doanh Doanh đã trễ thế này còn gọi điện thoại cho mình."

"Cậu ngủ rồi à?"

"Cậu nghe giọng mình giống như đang ngủ sao?" Đầu dây bên kia yên lặng hai giây, lần nữa lên tiếng, "Mình đeo tai nghe vào, bây giờ mình đang ở dưới quê."

"Ừm..." Cô ôm gấu bông Teddy, gối đầu lên, "Mình muốn hỏi cậu một chuyện."

"Nói đi, đúng lúc mình đang rảnh."

"Niệm Niệm, cậu thích bạn học Hứa trong lớp của cậu, vậy bạn học Hứa kia cũng thích cậu sao?" Lúc khai giảng Cam Niệm từng nói với Bố Doanh Doanh, cô ấy thích lớp trưởng của lớp mình, một nam sinh tên là "Hứa Hoài Thâm".

Cam Niệm ở đầu dây bên kia cười hai tiếng, "Tất nhiên là thích rồi, cậu ấy không thích mình thì có thể thích ai?"

"Vậy... Hai người các cậu thích nhau thì có cảm giác gì?"

"Thích lẫn nhau, là cảm giác..." Cam Niệm nghĩ lại, "Không đúng, cậu thành thật nói với mình xem có phải cậu có gì không!"

Bối Doanh Doanh thề thốt phủ nhận, Cam Niệm lập tức phản bác, "Một cô bé ngoan ngoãn chăm chỉ học hành như cậu nếu không có chuyện gì sao có thể đột nhiên đi hỏi vấn đề này được? Nhanh lên giải thích cho rõ vào, Doanh Doanh ngốc có phải cũng có bạn nam mình thích rồi không?"

Bối Doanh Doanh chôn đầu trong bụng nhỏ của gấu bông, mặt cô lần nữa lại đỏ lên, "Mình không có..."

"Được rồi, còn xấu hổ với cả mình nữa, hai người thích nhau có thể ở chung với nhau sẽ cảm thấy rất vui vẻ thôi. Hai người đều cảm thấy rất vui sướng, cậu quan tâm cậu ấy, cậu ấy cũng quan tâm cậu, cũng có thể nói là —— cậu có thể cảm nhận được suy nghĩ, cảm xúc của cậu ấy. Tâm tình cậu ấy tốt hay xấu quan trọng hơn hôm nay cậu mặc gì ăn gì, điều đó có nghĩa là cậu cũng rất quan tâm cậu ấy."

Bối Doanh Doanh nhớ tới trong khoảng thời gian này cô đối với Du Hàn đúng là như vậy.

Nếu không cô sẽ không vì lo lắng cho anh mà dũng cảm chạy đến thành phố D, sẽ không hy vọng mỗi ngày anh đều có thể vui vẻ như vậy.

"Thế nào Doanh Doanh, có phải cậu cũng gặp được người cậu thích rồi không?"

Cam Niệm hỏi.

Môi cô vểnh lên, một lúc sau cô mới nhẹ nhàng đáp lại: "Nhưng sao cậu ấy lại thích mình chứ, mình cảm thấy bản thân không có gì tốt."

Thật ra, trong mắt của cô ngay cả bản thân cô còn không thể chấp nhận bản thân mình, sao có thể được người khác thích được.

Cam Niệm mắng cô: "Cái gì mà không có gì tốt? Lời này của cậu mình không thích nghe đâu nhé, bạn thân mình nhìn trúng có thể kém được sao? Doanh Doanh cậu tự tin một chút lên đi, được không hả?"

"Cậu phải nhớ rằng, Bối Doanh Doanh không hề tệ chút nào."

Hai cô gái trò chuyện rất lâu, cuối cùng cúp điện thoại, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng, nhớ lại những gì Du Hàn đã nói, đầu cô vẫn cảm thấy choáng ngợp và như đang muốn phình ra.

Nhưng lượng thông tin này khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần, dẫn đến đại não hưng phấn, mãi không thể ngủ được.

Mười hai giờ.

Một giờ.

Hai giờ.

Cô từ trên giường bật dậy, cả người đều cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng đau khổ là bộ não lại la lên không được ngủ.

Hu hu hu hu đầu muốn nổ mất...

Đến lần thứ ba sờ điện thoại đặt trên đầu giường, cô nhìn màn hình hiển thị ——5:03.

OMG.

Sao trời sáng chậm như vậy chứ???

Bối Doanh Doanh ngủ không được, dứt khoát đứng lên. Cô thay một bộ đồ thể thao, nghĩ đằng nào cũng không ngủ được, ra ngoài đi một vòng còn hơn.

Sau khi rửa mặt xong, cô rón rén đi xuống dưới lầu, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, sau lưng truyền đến một giọng nói.

Cô quay đầu nhìn lại, Du Hàn đang từ phòng của anh đi ra lối nhỏ kia.

Anh cũng đang mặc quần áo thể thao, trong tay cầm một quả bóng rổ.

Hai người bốn mắt chạm nhau.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Chuyện xấu hổ nhất trên thế giới này là hai người cùng mất ngủ, sáng sớm lại vừa hay chạm mặt nhau.

Điều xấu hổ hơn là ——

Hai người không hẹn cùng mặc kiểu dáng quần áo thể dục đen trắng giống nhau.

Cô hơi sửng sốt một chút, ngập ngừng nói: "Sao, sao cậu cũng dậy sớm như vậy?"

Anh thản nhiên nhìn đi chỗ khác, giọng điệu ra vẻ tự nhiên: "Đúng lúc vừa tỉnh ngủ."

Thật ra, tối qua sau khi anh nói ra những lời đó, về đến phòng vẫn chưa hoàn hồn.

"Ồ..."

Anh hỏi: "Cậu cũng đi chạy bộ sao?"

"Ừm."

Hai người cùng nhau ra cửa, thay giày xong, một trước một sau ra ngoài cổng.

Trận mưa to đêm qua khiến không khí lúc này rất trong lành, đi dưới bóng cây xanh râm mát trên đường, có thể ngửi thấy được mùi cỏ xanh toát ra từ những bụi cây bên đường.

Cô nheo mắt lại, cảm giác tinh thần rất thoải mái, tay không biết đặt đâu, mất tự nhiên vung qua vung lại, Du Hàn nhìn cô, trên môi nở nụ cười rất khẽ.

Hai người đi đến chỗ xích đu bên cạnh hồ nhân tạo, cô lấy giấy lau đi giọt sương trên chỗ ngồi rồi ngồi lên. Du Hàn đứng bên cạnh nói: "Để tôi giúp cậu đẩy."

Anh đi vòng ra phía sau cô, giúp cô đẩy, thỉnh thoảng lại tăng thêm sức mạnh, cô cảm thấy sắp bay lên trời rồi, sợ đến mức hét lên: "Du Hàn, cậu chậm lại một chút..."

Anh dần giảm lực đẩy lại, cuối cùng trước khi xích đu dừng lại, anh vòng ra trước mặt cô, hai tay nắm chặt dây xích hai bên, cúi người xuống mặt đối mặt với cô.

"Nhát gan như vậy sao? Sợ tôi sẽ đẩy ngã cậu?" Anh cười trêu ghẹo cô.

Cô chớp mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Cậu cũng thử ngồi một lần là sẽ biết mình sợ thế nào." Vừa rồi cô thật sự cảm giác sắp bay lên trời...

Anh không khỏi bật cười, xoa đầu cô, ngồi xuống bên cạnh cô.

Hai người yên lặng ngắm cảnh trước mắt, sau đó cô ngáp một cái, bàn tay che miệng lại, Du Hàn hỏi: "Có phải buồn ngủ rồi không?"

Lần này cơn buồn ngủ cuối cùng cũng đến rồi.

Cô lắc đầu, nói chỉ một chút thôi, anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô, "Đi nào, dẫn cậu đến chỗ này."

-

Anh đưa cô đến một khu thi đấu thể thao trong nhà của khu dân cư, chỗ này mở cửa cả ngày, bên trong có một số sân bóng rổ, sân cầu lông, sân bóng chuyền, cùng một vài môn thể thao khác.

Vào giờ này tất nhiên ở đây không có ai.

Anh đưa cô đến ghế ngồi nghỉ trong sân, sau đó bảo cô có thể nghỉ ngơi ở đây một lúc, cô nằm xuống, anh ngồi trước đầu cô, lấy chân làm gối cho cô, sau đó cởi áo khoác ngoài khoác lên người cô.

Cô ngẩn người: "Vậy cậu ngồi ở đây sao..."

Anh nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, "Ừm, cậu ngủ đi."

Cô đành phải nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh đang cúi đầu nhìn cô.

"Cậu..."

Khóe môi anh cong lên, ngẩng đầu nhìn về sân bóng trước mặt, "Lúc đầu tôi cũng muốn ngủ, nhưng tôi lại không nhịn được vẫn cứ luôn nhìn cậu, cứ vậy thời gian dần trôi qua."

Đọc truyện chữ Full