DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)
Chương 554: Mẹ sẽ cho con thứ con muốn! (2)

Tư Chính Đình đỡ Trang Nại Nại dậy, “Mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé, thân thể vợ tôi không tiện, không thích hợp để mệt mỏi quá nên về trước, lần sau có cơ hội thì lại gặp nhau.”

Tuy anh nói với vẻ mặt vô cảm nhưng thái độ lịch sự lễ độ lại khiến mọi người cảm thấy thoải mái chứ không bị khinh thường như vừa rồi.

Sau đó, Tư Chính Đình còn dặn dò quản lý Vương, “Đổi sang phòng tốt hơn cho mọi người, để mọi người được tận hứng.”

“Vâng, ngài cứ yên tâm. Có tôi ở đây, đảm bảo mọi người sẽ cảm thấy như đang ở nhà.” Quản lý Vương vội vàng nói.

Tư Chính Đình gật đầu, sau đó dìu Trang Nại Nại ra ngoài.

Trang Nại Nại đi theo anh, nhưng chỉ mới vài bước thì lại cảm thấy hình như cô quên mất chuyện gì đó.

Ủa?

Hình như thầy Triệu Minh nói là có chuyện muốn nói với cô mà nhỉ?

Trang Nại Nại dừng bước, nói với Tư Chính Đình: “Tư Chính Đình, em…”

“Cơ thể em không nên để quá mệt mỏi, hôm khác hẵng chơi.” Tư Chính Đình hạ giọng, hết sức dịu dàng nói. Dáng vẻ đó… thậm chí còn hơi giống anh lúc ở cấp 3.

Trang Nại Nại nhìn mà ngẩn ngơ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Cô cười hết sức vui vẻ. Cô cảm thấy qua chuyện hôm nay, hình như trái tim cô đã gần anh hơn phần nào.

Cô gật đầu rồi giải thích: “Là thế này, thầy Triệu có chuyện muốn nói với em, em cũng vì thế nên mới đến đây.”

Tư Chính Đình nghe vậy liền cau mày, quay đầu lại thì thấy Triệu Minh đi ra.

Triệu Minh nhìn Trang Nại Nại, một lúc sau mới thở dài nói, “Trang Nại Nại, thật ra mấy hôm trước thầy đã thấy được bản thiết kế của tập đoàn Đế Hào, cảm thấy hơi giống phong cách của em nên liền nghĩ đến em. Thầy cảm thấy em bây giờ đã trưởng thành, có vài việc cũng cần phải nói cho em biết rồi.”

Trưởng thành? Nói cho cô biết?

Trang Nại Nại nghe vậy liền khó hiểu nhìn người thầy đáng kính của mình.

“Em còn nhớ lúc lên đại học, thầy bảo em tham gia cuộc thi thiết kế Tinh Quang không?”

Trang Nại Nại gật đầu, cô đương nhiên là còn nhớ. Lúc đó thầy Triệu đã nói tham gia cuộc thi này chính là được dát thêm một lớp vàng, bất kể có đoạt giải hay không thì vẫn có thêm cơ hội để chuyển sang khoa thiết kế thời trang.

Nhưng cũng chính sau cuộc thi đó, thầy Triệu bỗng bắt đầu xa lánh cô, thậm chí có một thời gian, thầy ấy còn nhìn cô với ánh mắt tức giận.

Cô còn nhớ, lúc cô đi theo thầy để hỏi kết quả cuộc thi thì thầy lại cười lạnh với cô, rồi nói hết sức độc địa: “Em còn muốn đoạt giải? Em cảm thấy em có tài năng đó sao?”

Trang Nại Nại quả thật đã rất khó chịu, nhưng thầy Triệu Minh là bề trên, cô không so đo với thầy.

Nhưng sao bây giờ đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này?

Triệu Minh thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thì thở dài, “Tác phẩm dự thi của em năm đó bị phán là sao chép nên bị ban tổ chức hủy tư cách dự thi, thầy sợ em còn nhỏ không chịu nổi việc bị dư luận chỉ trích nên đã đè ép chuyện này xuống.”

Trang Nại Nại nghe vậy liền mở to mắt hỏi lại, “Nhưng trong lòng thầy vẫn cảm thấy nhân phẩm của em không tốt, nên sau đó mới đối xử lạnh lùng với em?”

Triệu Minh thấy cô nghe một hiểu mười thì liền tỏ ra khó xử, ho khan một tiếng rồi nói: “Lúc ấy thầy không biết, nhưng bây giờ thầy cảm thấy có lẽ thầy đã nghi oan cho em rồi.”

Đọc truyện chữ Full