DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rể Quý Trời Cho
Chương 1680

Lâm Thanh Diện biết, tên nhóc này cũng không ngốc, anh phất tay, kết giới của ngôi nhà được mở ra, thiếu niên nhìn mà mặt mày kinh ngạc, hỏi: “Anh có tu vi mạnh mẽ như vậy, tại sao lại không vào được Thành Trung Tâm?”

Mà người trong ngôi nhà bị kinh động rồi, Vong Trần, còn có Câu Lân, Vong Trần nhíu mày, Hứa Bích Hoài chạy ra, hỏi: “Lẽ nào là Lâm Thanh Diện trở về rồi, tôi đi xem thử.”

Vừa chạy, kết giới lần nữa được phong kín lại, Vong Trần bay trên không, từ xa nhìn thấy Lâm Thanh Diện và thiếu niên kia, trực tiếp đáp xuống, nói với mọi người: “Không cần lo lắng, là Lâm Thanh Diện, chúng ta không cần đi ra quấy rầy cậu ta.”

Hứa Bích Hoài có hơi mất mát, nhưng biết Lâm Thanh Diện làm việc tự có đạo lý của Lâm Thanh Diện, anh nếu như có thời gian, tuyệt nhiên sẽ không ở bên ngoài, cô chỉ cần ở trong nhà chờ đợi là được.

Mạc Niệm ở một bên dẩu môi nói: “Tên Lâm Thanh Diện này làm cái trò gì vậy, trở về rồi cũng không vào cửa.”

Hứa Bích Hoài mỉm cười nhàn nhạt, hỏi: “Muốn ăn đồ ăn rồi sao, tôi đi nấu cơm.”

Vong Trần vội nói: “Không sai, bụng của tôi vừa hay đói rồi.”

Thật ra tu vi của Vong Trần không thấp, tu vi cỡ bọn họ có thể không cần ăn đồ ăn, tay nghề nấu nướng của Hứa Bích Hoài không tồi, thích mùi vị của đồ ăn đó, Hứa Bích Hoài nói muốn vào bếp, ông ta giơ hai tay tán thành.

Mạc Niệm ồn ào muốn giúp Hứa Bích Hoài, ngồi chỉ biết ăn như vậy cũng ngại.

Mà một loạt động tác của Lâm Thanh Diện, vừa mở kết giới ra lại phong kín lại khiến thiếu niên rất không hiểu, nói: “Tại sao không đi vào, nếu kết giới đều có thể được mở ra.”

Lâm Thanh Diện nhíu mày nói: “Nhóc có phải là ngốc hay không vậy, tôi lập tức phong kín lại, bọn họ sẽ không phát hiện, nhưng tôi nếu như đi vào, người ta sẽ phát hiện, chúng ta còn chạy được sao, cậu đừng quên trên người Lâm Thanh Diện có bí tịch, thiết nghĩ đã tu luyện không ít, hai chúng ta có ai là đối thủ của người ta chứ?”

Thiếu niên vừa nghe thì có thấy có lý, nói: “Tôi đáp ứng anh, tôi dẫn anh đi vào Thành Trung Tâm, nhưng bây giờ không được, tôi chỉ có một miếng ngọc bội, cho anh rồi thì tôi không đi vào được nữa, tôi đi tìm một miếng, tới lúc đó cho anh, anh cũng có thể đi vào.”

Lâm Thanh Diện đáp ứng, dù sao cảm thấy không vấn đề gì cả, tên nhóc này nếu một lòng muốn tìm anh để có được bí tịch của anh, vậy thì nhất định sẽ quay lại.

Nào biết tên nhóc này còn không định đi, hỏi Lâm Thanh Diện: “Anh đây là muốn đi đâu, có phải là đợi ở đây không?”

“Không phải, tôi còn có chút việc, phải rời đi rồi, Lâm Thanh Diện chắc không có ở bên trong.” Lâm Thanh Diện tìm không được cái cớ, thuận tiện qua quýt.

Thiếu niên đó nói với Lâm Thanh Diện: “Hay là như này đi, anh cùng tôi tới Thành Trung Tâm, anh ở bên ngoài đợi tôi, tôi đi tìm ngọc bội cho anh, người quen của tôi tương đối nhiều, tới lúc đó anh dùng rồi, trả lại cho người ta trở về không phải là được rồi sao?”

Lâm Thanh Diện đáp ứng, không ngờ thiếu niên này dứt khoát như vậy, cùng thiếu niên đi tới Thành Trung Tâm, còn chưa tới Thành Trung Tâm, trên người bị ba người mặc đồ đen bịt mặt chặn lại.

“Không ngờ lại gặp được nhóc con ở đây, ba cậu còn quản cậu để cậu ra ngoài, giết không được ba cậu, chúng tôi còn không giết được cậu sao?”

Thiếu niên mặt mày kinh hãi nhìn mấy người kia, Lâm Thanh Diện nhíu mày hỏi: “Bọn họ là ai?”

Thiếu niên nói: “Ba tôi là tộc trưởng của Linh tộc, ba người này là người của tà phái, bọn họ cướp pháp bảo của Linh tộc tôi, bị ba tôi giết mấy người, bọn họ không giết được ba tôi, bèn tìm tôi trả thù.”

Thiếu niên thấy bọn họ tiến lên một bước, bản thân lùi lại một bước, Lâm Thanh Diện sau khi nghe thấy thân phận cũng không có ấn tượng tốt với ba người này, huống chi người của chính phái, chỉ cần gặp được, Lâm Thanh Diện đều sẽ bảo vệ bọn họ.

Ba người đó nhắc nhở Lâm Thanh Diện đừng lo chuyện bao đồng, mà thiếu niên lại nói với Lâm Thanh Diện: “Như này đi, anh giữ chân bọn họ, tôi lập tức rời đi, sau đó anh nghĩ cách thoát khỏi bọn họ, chúng ta ở cổng thành gặp mặt thì sao hả?”

Lâm Thanh Diện xem như nghe ra rồi, thiếu niên này là định ném ba người kia cho anh, có điều anh đối phó với ba người này vẫn là dư sức, huống chi Lâm Thanh Diện muốn sớm một chút đi tới Thành Trung Tâm, có thể cứu được Nặc Nặc ra.

Đáp ứng luôn, nói: “Cậu đi đi, tôi chơi với ba người bọn họ.”

Thiếu niên lập tức thi triển công pháp rời đi, Lâm Thanh Diện cảm thán, tên nhóc này chạy cũng khá nhanh đấy.

Ba người không vui nhìn Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, chuyện này không liên quan tới cậu, oan có đầu nợ có chủ, cậu tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.”

Lâm Thanh Diện nhíu mày, có chút bất lực, nói: “Nhưng tôi đã đáp ứng người ta rồi, mặc kệ không thích hợp, tới đi, ba người các anh cùng lên, miễn cho tôi phải giải quyết từng người, như thế cũng phiền phức.”

Ba người nổi giận mà xông về phía Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện thi triển công pháp Sáng Thế, ba người cùng xông vào, Lâm Thanh Diện nhìn mấy người trong tiểu thế giới, nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Mấy người từ từ chơi đi.”

Ở bên trong, ít nhất trong vòng một canh giờ là không ra được, Lâm Thanh Diện vỗ vỗ tay, trực tiếp đi dạo chơi ở Thành Trung Tâm.

Ba người ở trong tiểu thế giới, Lâm Thanh Diện không thấy đâu rồi, cái gì cũng không có, sờ không đầu, một tên mập trong đó tức giận quát: “Con mẹ nó, bị thằng nhóc này chơi rồi, tôi muốn ra ngoài rồi, tuyệt đối sẽ không tha cho thằng này.”

Có điều Lâm Thanh Diện là ai chứ, tại sao giúp thiếu niên, mấy người bọn họ không biết, khi Lâm Thanh Diện tới Thành Trung Tâm, thiếu niên đã đợi ở đó, có điều không có trắng trợn đi ra.

Cậu ta sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện ở đó mới đi ra, tự giới thiệu mình: “Tôi tên Liễu Lâm, ba tôi tên Liễu Sơn Thanh, anh tên là gì?”

Lâm Thanh Diện cãi cãi đầu, lập tức nghĩ tới một cái tên, cười nói: “Tôi tên Mộc Quang, rất vinh hạnh có thể quen biết cậu.”

Nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, Liễu Lâm dặn dò Lâm Thanh Diện hai câu, kêu Lâm Thanh Diện đợi cậu ta ở đây, tuyệt đối đứng ở đây, ba người kia quay lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện sẽ tìm Lâm Thanh Diện gây phiền phức.

Đương nhiên, Liễu Lâm cũng không ngờ Lâm Thanh Diện vậy mà có bản lĩnh lớn như vậy, nhanh như vậy đã thoát khỏi ba người kia.

Trong lòng Lâm Thanh Diện mong chờ không thôi, anh cấp thiết muốn đi vào, có được mọi thông tin của tà phái, như thế cơ hội có thể gặp được Nặc Nặc cũng sẽ cao hơn rất nhiều.

Điều may mắn một chút là người của chính phái đều đang nghĩ cách đi cứu Nặc Nặc, anh không phải là một mình tác chiến, đứa trẻ đó có Thánh Linh Chi Thể là bảo bối của chính phái, mọi người không có lý do không giúp cô bé.

Ở trong lời của Liễu Lâm có thể nghe ra, tà phái chỉ là bắt Nặc Nặc, tạm thời cũng không thể đối phó với Nặc Nặc, chỉ là Nặc Nặc ở tà phái tất nhiên không sống tốt được, sẽ bị dày vò.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian mỗi một giây này đối với Lâm Thanh Diện mà nói đều là dày vò, Hứa Bích Hoài nhất định cũng muốn đi xem, nhưng cô đi vào thì không dễ, dẫn theo Hứa Bích Hoài thì mục tiêu thật sự là quá lớn, anh không thể mạo hiểm.

Một lúc sau, Liễu Lâm từ bên kia của cổng thành chính đi ra, trong tay cầm một miếng ngọc bội, trên người đeo một miếng, Lâm Thanh Diện vội đi tới, cậu ta đưa ngọc bội cho Lâm Thanh Diện.

Tiếp tục hỏi Lâm Thanh Diện: “Anh đi vào có chuyện gì, sẽ không phải chỉ muốn đi vào trong xem thử chứ?”

Đọc truyện chữ Full