DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 597

- Đây là hai bình thú huyết, có lẽ hữu dụng với các ngươi. Các ngươi đều là đệ tử Vạn Linh Tông, xưa nay tu luyện, là luyện hóa thú huyết a? Nhất là Văn Thải, ta cảm giác thiên phú căn cốt của ngươi, rất khác người thường, còn không có hoàn toàn khai phát ra. Trong cơ thể của ngươi, có lẽ còn có bí mật càng lớn. Bất quá, ta tạm thời cũng sờ không rõ. Hai bình thú huyết này, các ngươi cầm lấy đi luyện hóa. Nhớ kỹ, nhất định phải tự mình luyện hóa, tuyệt không có thể tặng người. Không nên hỏi đây là thú huyết gì, cũng không nên hỏi là cấp bậc gì. Nói ngắn lại, thú huyết này cực kỳ trân quý, nếu mất đi, các ngươi sẽ hối hận suốt đời.

Thú huyết này, chính là lấy được trên người Chu Lân Hỏa Tích. Lúc trước Giang Trần tặng huyết nhục cho Phệ Kim Thử nhất tộc, nhưng mình cũng góp nhặt không ít.

Loại bình nhỏ này, hắn tối thiểu góp nhặt hơn mười bình. Bất quá, đối với Chu Lân Hỏa Tích khổng lồ mà nói. Hơn mười bình, cũng không quá đáng là một phần ngàn máu huyết của Chu Lân Hỏa Tích.

Chu Lân Hỏa Tích, chính là Thánh phẩm Linh thú, có thể so với Nguyên Cảnh Tôn Giả của nhân loại.

Thú huyết cấp bậc này, đừng nói hai người bọn họ, coi như là Vạn Linh Tông lão tổ Cửu Sư Tôn Giả, chỉ sợ cũng rất khó lấy tới.

Đương nhiên, chỉ hai bình nhỏ như vậy, còn không cách nào để cho một người thoát thai hoán cốt.

Bất quá, cho dù là một chút như vậy, nghịch thiên thay huyết, cải biến thiên phú thoáng một phát, đó cũng là phi thường kinh người.

Thánh phẩm Linh thú, cho dù là một chút huyết mạch, cũng đủ để một Võ Giả dùng suốt đời.

Hai người thấy Giang Trần dặn dò như thế, đều không dám lãnh đạm. Thu đi qua, trảo trên tay, hai người lập tức cảm giác được một cỗ Linh lực cường đại, phảng phất muốn xâm nhập toàn thân bọn hắn.

- Huyết khí thật mạnh!

Lục Tiểu Bàn nhịn không được kinh hô.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, trong nội tâm lại nói, máu huyết của Thánh phẩm Linh thú, có thể không mạnh sao?

Hai người thế mới biết, thú huyết này không đơn giản, đều như nhặt được chí bảo thu vào.

- Nhớ kỹ, việc này không thể ngoại truyền, càng không thể để cho bất luận kẻ nào biết rõ, nếu không đối với các ngươi mà nói, là tai hoạ ngập đầu.

- Vâng, ta nằm mơ cũng tuyệt không nói ra!

Lục Tiểu Bàn bề bộn tỏ thái độ.

Lưu Văn Thải nhẹ gật đầu, nhưng thái độ kia đã nói rõ hết thảy.

- Văn Thải, đây là tâm đắc ngự thú lần trước ngươi cho ta, ta xem thoáng một phát, cảm thấy rất không tồi. Hiện tại ta đã nắm giữ, trả lại cho ngươi. Ta ở trong đó làm một ít bổ sung, có lẽ đối với ngươi có dẫn dắt. Ngươi không có việc gì thì nhìn một chút.

Giang Trần đem một bộ quyển trục, đẩy trả lại cho Lưu Văn Thải.

Tiếp đó, ba người bắt đầu uống rượu, thiên nam địa bắc, vui sướng trò chuyện. Thẳng đến nửa đêm sắp sáng, Lục Tiểu Bàn mới đưa ra cáo từ trước.

Hắn cảm thụ được thú huyết ở trên thân thể, cách cái chai còn đang không ngừng tản mát ra khí thế cường đại, để cho lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, nhịn không được muốn sớm chút trở về, luyện hóa thú huyết.

Giang Trần cười cười, đưa Lục Tiểu Bàn ra tiểu viện.

Lưu Văn Thải có chút xấu hổ, cười cười:

- Tính tình của hắn chính là như vậy, Bàn Thạch huynh, ngươi cũng đừng trách móc. Hắn người này, thời khắc mấu chốt vẫn có nguyên tắc, đáng giá kết giao.

Giang Trần cười ha ha:

- Đây chính là chỗ đáng yêu của hắn, ta sao lại trách tội, đến, chúng ta đi vào uống tiếp.

Hai người trở về tiểu viện, lại tiếp tục uống.

Vừa rồi có Lục Tiểu Bàn, Giang Trần lo lắng hắn dấu không được chuyện, có một số việc không có nói rõ. Lúc này chỉ có Lưu Văn Thải, Giang Trần mới nói:

- Văn Thải, thú huyết này, hiệu quả đối với ngươi, có lẽ gấp 10 lần Tiểu Bàn. Ta luận bàn với ngươi mấy tháng, thủy chung cảm thấy trong cơ thể ngươi, còn có lực lượng không có kích phát ra, còn có tiềm lực không có phát huy hết. Chai thú huyết này, sau khi ngươi trở về, liền luyện hóa nó, chắc chắn có chỗ tốt không tưởng được. Nói không chừng, ba tháng sau, ngươi có khả năng giết vào Thiên Linh khu.

- Cái gì?

Ánh mắt của Lưu Văn Thải lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn từ đếm ngược ở Địa Linh khu, giết đến trước 100, cảm thấy đã rất Thần Thoại rồi.

Giết đến Thiên Linh khu?

Nói thật, Lưu Văn Thải căn bản không có nghĩ tới. Nếu như Giang Trần vẫn còn ở Địa Linh khu, mỗi ngày luận bàn, Lưu Văn Thải còn có mấy phần tin tưởng.

Nhưng mà bây giờ, Bàn Thạch huynh sắp ly khai, Lưu Văn Thải cảm giác về sau mình tăng lên, khẳng định sẽ không có nhanh như vậy nữa.

- Nhớ kỹ, không nên hoài nghi tiềm lực của mình. Cũng không nên hoài nghi chai thú huyết này. Đúng rồi, ta cho ngươi thêm một vật, có lẽ có thể trở thành binh khí tiện tay của ngươi.

Giang Trần lại lấy ra một vật, to ước chừng như cánh tay một đứa bé, trắng như ngà voi, cho người một loại cảm giác quý báu.

- Cái này là thú cốt, cùng chai thú huyết kia đều từ một con Linh thú. Thú cốt này, ngày khác nếu ngươi có thể mời được Luyện Khí Sư cường đại, tiến hành luyện chế, dung nhập các loại Thần Văn trận pháp, sức chiến đấu sẽ kinh người. Cho dù hiện tại nó ở trạng thái tự nhiên, Linh khí sáu luyện bảy luyện, cũng chưa hẳn là đối thủ của nó.

Linh khí, cái kia gần kề chỉ là Linh khí.

Mà thú cốt này, chính là từ trên người Chu Lân Hỏa Tích lấy ra. Xương cốt của Thánh phẩm Linh thú, trình độ cường đại có thể nghĩ.

Bây giờ Lưu Văn Thải đối với Giang Trần, là nói gì nghe nấy, nhận lấy linh cốt, tay xoay qua xoay lại, cảm nhận được lực lượng cường đại, phảng phất như cùng hắn trời sinh có cộng minh, tản mát ra gợn sóng Linh lực cường đại, hình thành từng đạo khí tràng đáng sợ.

- Cái thú cốt này, không đơn giản a.

Trong mắt Lưu Văn Thải bốc lên tinh quang.

- Bàn Thạch huynh, ta phát hiện, ta thiếu nợ ngươi càng ngày càng nhiều rồi. Nếu ta là nữ tử, có lẽ sẽ lấy thân báo đáp, mới có thể báo đáp được a.

Giang Trần liếc mắt:

- Cút!

Lưu Văn Thải cười hắc hắc:

- Đừng nóng giận, đừng nóng giận. Đến uống rượu.

Hai người uống rất tận hứng, mắt thấy đã sắp sáng, lúc này Lưu Văn Thải mới cáo từ. Giang Trần lần nữa tiễn đưa ra ngoài cửa, vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Nhớ kỹ, sau khi trở về, cái quyển trục kia, có thể nghiên cứu thoáng một phát.

Lưu Văn Thải nghe Giang Trần lần nữa nhắc tới quyển trục, có chút kì quái. Vô ý thức nhẹ gật đầu:

- Bàn Thạch huynh, sau này còn gặp lại.

- Ba tháng sau, ta hi vọng ở Thiên Linh khu chứng kiến ngươi.

Giang Trần thản nhiên nói.

Thiên Linh khu? Lần đầu tiên, trong nội tâm Lưu Văn Thải sinh ra một loại tin tưởng mãnh liệt.

Từ biệt Giang Trần, Lưu Văn Thải trở lại tiểu viện, hắn cũng không có vội vã luyện hóa bình thú huyết kia, mà là mở ra quyển trục.

- Ân? Đây là cái gì?

Lưu Văn Thải lập tức phát hiện, nội dung ở trong quyển trục này, vậy mà hoàn toàn không phải nội dung mà lúc ấy hắn đưa cho Giang Trần.

Quyển trục vẫn là quyển trục kia, nhưng mà, nội dung đã không phải nội dung nguyên lai.

- Cái này...

Đột nhiên hai mắt Lưu Văn Thải sáng ngời.

Đọc truyện chữ Full