DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 742: Mê hồn

Sau khi giải quyết được đại bộ phận nhân lực của đối phương, những kẻ còn lại của đối phương giờ đều là cao thủ, đánh lén không còn ý nghĩa gì lớn nữa cả, mà lúc này có thể nói là thời khắc cuối cùng, cũng không cần thiết phải lén la lén lút nữa! Truyền

Thuyết " được Hơn nữa dựa vào thực lực của mấy cao thủ trong phòng mà nói, muốn giải quyết được chúng trong sự im lặng thì tin chắc rằng đến Lăng Thiên cũng chưa chắc đã làm được!

Nếu như đã loại bỏ được toàn bộ vây cánh, thì những con cá lớn còn lại phải chơi một chút súng thật đạn thật rồi. Lúc này, Lăng Kiếm

đương nhiên sẽ không để Lăng Thiên, Lăng Thần mạo hiểm xông vào trước, cho nên hắn tranh trước một bước lao vào, không có chút

chần chừ do dự gì!

Bên trong vang ra mấy tiếng gầm lớn, tiếp ngay sau đó là những tiếng rít của chưởng lực đánh vào nhau, những luồng kiếm khí lan tỏa ra tứ

phía, đột nhiên cả căn phòng phải chịu đựng một lượng kiếm khí cực lớn, cuối cùng không chịu được "ầm" một tiếng đổ sập xuống, ba

bóng người phóng vút ra phân biệt đứng trên ba phía của bức tường.

Ngực của Lăng Kiếm hơi thấy có chút phập phồng, sắc mặt lạnh băng, ánh mắt lạnh băng, thanh trường kiếm lạnh băng, sát khí cũng lạnh

băng!

Còn hai người ở trong thì trên người chỉ mặc áo ngắn, trên người đều có vết kiếm nhìn rất rõ nét, tuy không nặng, nhưng xét cho cùng thì

cũng là

Ánh mắt nhìn về Lăng Kiếm của chúng, tràn đầy sự cảnh giới!

Soạt soạt vài tiếng, lại có mấy người áo đen chui ra từ căn nhà bên cạnh, chúng không phải là đi ra từ cửa chính, mà đều là trực tiếp phá

nóc nhà bay lên. Lăng Thiên cười nhạt nơi khóe miệng, liếc nhìn Lê Tuyết một cái, cả hai người đều có chung một suy nghĩ: lão giang hồ!

Chỉ có những kẻ già đời trên giang hồ mới lo lắng có mai phục ở cửa chính, trực tiếp phá nóc nhà lao ra chính là cách làm hay nhất! Không

những thế nửa đêm mà còn mặc áo đen, chỉ nhìn vào điểm này thôi đã có thể nhận định, những người này chắc chắn là từng trải giang hồ

nhiều năm, sự cẩn thận có thể nói là lên đến cực điểm!

"Đại sư huynh, huynh sao rồi?". Bốn lão già mặc áo đen vừa lao ra nhìn thấy ngay những vết thương trên người hai lão già lúc này. "Hành

sự cẩn thận, hợp lực giết chết chúng". Một lão già trầm giọng trả lời, nói xong hắn ho khù khụ hai tiếng, kiếm khí của Lăng Kiếm vô cùng

bá đạo, trong lúc không kịp làm gì hắn dùng hai chưởng để liều chết chống đỡ, sao có thể không bị thương được. Tự nhiên hắn hiểu rõ sự

khủng khiếp về thực lực của Lăng Kiếm, cho nên không dám xem thường.

Cho đến lúc này, ở phía đằng xa rốt cuộc cũng vang đến những tiếng đánh đấm và tiếng kêu thảm thiết xen lẫn vào nhau, nhưng, những kẻ

còn xót lại đã không còn sức để kháng cự, thậm chí dưới tay của bọn Lăng Trì kể cả là muốn tháo chạy cũng trở thành một mong muốn xa

xỉ!

Những người này ai cũng là những nhân vật có tiếng tăm trong gia tộc của mình, kể cả là ở Ngọc Gia hay Thiên Thượng Thiên, cũng

được xem là nhân vật tinh anh thực sự. Trước giờ chúng đều cho mình là tài giỏi, nhưng chúng không ngờ được rằng bản thân chúng, trước

những người mặc áo đen chưa được nghe danh bao giờ này lại không chịu nổi một đòn!

"Người của Lăng Gia?" Một lão già áo đen, đôi mắt sắc như mắt diều hâu nhìn về Lăng Kiếm. "Các hạ là ai?".

Trong mắt hắn lúc này, trong số những người có mặt, cũng chỉ có người mặc áo đen này mới có thể uy hiếp được 6 người bọn chúng, chỉ

cần hạ được kẻ này, thì những kẻ còn lại kể cả là không yếu, nhưng bản thân 6 người bọn chúng nếu như muốn đi thì vẫn có thể ung dung

mà đi, cho nên đối mặt với cục diện nguy hiểm như thế này, hắn vẫn có thể bình tĩnh được.

Dựa vào nhãn lực của hắn, tuy nhìn ra được một nam hai nữ ở trên tường dáng vẻ tao nhã, khí độ ung dung, không phải là hạng tầm

thường, nhưng do không được nhìn thấy 3 người đó xuất thủ, cho nên hắn không cho rằng ba công tử, tiểu thư dung mạo cực kì anh tuấn

này có sự uy hiếp gì đến chúng. Hắn thậm chí còn nghĩ, ba người này rất có thể là mấu chốt để lật ngược thế cờ, bọn công tử tiểu thư con

nhà quyền quý như này kể cả võ công không tồi, chắc chắn cũng sẽ không có kinh nghiệm thực chiến gì, nếu như có thể bắt được chúng,

thì chiến cục có thể nghịch chuyển trong chớp mắt. Đáng tiếc là hắn không biết, ba người trước mặt hắn rốt cuộc là ai, càng không biết là

ba người này đúng là có thực lực có thể lật ngược bất kì thế cờ nào!

"Đến địa giới của Lăng Gia, sau khi gây chuyện mà còn dám hỏi một câu như vậy, chẳng nhẽ Ngọc Gia và Thiên Thượng Thiên chỉ có

những tên như các ngươi thôi sao?" lạnh lùng nói.

"Tên tiểu bối này, ngươi muốn tìm cái chết!" Người áo đen đó làm dáng bộ khinh nhờn, không thèm để ý, nói: "Chẳng nhẽ ngươi cho rằng,

dựa vào mấy người các ngươi, có thể giữ chân được các ông nội của chúng bay lại sao? ". Cũng chính lúc này, ở phía không xa, thân

người màu đen của Lăng Trì bay vọt lên nóc một căn nhà, kêu lên: "Tìm thấy rồi, dược thảo đã được tìm thấy".

"Muốn chết!" Hai người áo đen nghe thấy thế liền nhảy vọt lên, phóng vọt đến phía Lăng Trì. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Một tiếng hét trong trẻo vang lên, Lăng Thần và Lê Tuyết đồng thời lao vút lên, chặn đứng hai lão già ngay trên không trung, bốn bàn tay

ngọc ngà dễ thương đồng thời tung chưởng, đêm xuân trong mát bỗng lập tức trở thành hàn phong thấu xương, giống như là thời tiết giữa

mùa đông vậy!

Một lớp sương mù trắng dày dày được lan tỏa ra, trên mặt đất, trên mái nhà, đã bao phủ một lớp sương giá! Những ngọn cỏ xanh non

bỗng chốc trở nên héo hon.

Hai người áo đen đồng thời kêu lên thất kinh, hai ngọn lửa trong lòng bàn tay lập tức được dập tắt, chúng định lao qua đó để thiêu hủy chỗ

dược thảo, xóa chứng chứ, càng là muốn thừa nước đục thả câu, nhưng chúng không ngờ được hai cô gái trẻ măng này lại có thể ra tay

hiểm hóc đến vậy. Chưởng vừa được đánh đến, toàn thân liền đông cứng lại, chúng thi triển toàn bộ sức lực để chống đỡ, làm sao còn

dám lơ là nghĩ đến chuyện khác.

Mà lúc này, Lăng Kiếm cũng không nói thêm lời nào, bật người lao lên không trung, ánh kiếm rực rỡ giống như dải ngân hà, lập tức 4 lão

già áo đen cònập chìm trong ánh kiếm.

Bốn phía bỗng trở nên im ắng, đột nhiên có 4, 5 mươi bóng người từ 4 phương tám hướng xuất hiện trên các mái nhà, hình thành nên một

vòng vây cực lớn, chầm chậm vây về phía bên này.

Chính là bọn Lăng Trì, Lăng Vân đã giải quyết xong nốt tất cả những kẻ còn lại, đến chi viện cho bên này.

Lăng Thiên quát lên một tiếng: "Tốc chiến tốc thắng! Một nửa lưu lại, một nửa xông lên!".

Đám đông như mở cờ trong bụng, ào ào lao lên. Lập tức làm cho 4 tên áo đen đang giao đấu với Lăng Kiếm ngập chìm trong biển người,

kiểu thái bình quyền thuần túy như thế này, đúng kiểu đánh hội đồng điển hình, nào có lí không tranh nhau lao lên đánh cho sướng tay?

Lăng Thiên vừa dứt lời, thân người hắn lao vọt lên, trong nháy mắt gia nhập vào vòng chiến đấu của Lăng Thần và Lê Tuyết, trong một thời

gian ngắn ngủi, hai lão già mặc áo đen giao đấu với hai nàng lúc này đến lông mày râu tóc đều kết một lớp băng mỏng, thân pháp cũng thấy

chậm đi một cách rõ rệt, tự nhiên rơi vào thế hạ phong một cách tuyệt đối!

Trong lúc giao đấu, những tiếng rắc rắc vang lên, không ngờ đến quần áo chúng, cũng bị đóng những lớp băng. Trong khi đó nhìn Lăng

Thần và Lê Tuyết thì đang trong bộ dạng như chơi đùa vậy, nếu như không phải là cần bắt sống hai người này, thì chỉ sợ lúc này chúng đã

là hồn ma dưới tay của hai nàng!

Uy lực của hàn băng thần công, đúng là không thể xem thường!

"Uỳnh!". Một chưởng của Lăng Thiên đánh trúng vai của một lão già trong số đó, lão già lập tức bay ra lăn lộn vòng trên không như một

quả bóng một chưởng này của Lăng Thiên nội lực xâm nhập vào cơ thể, đã nhanh chóng phong tỏa các huyệt đạo của hắn.

Hai người Lăng Lôi, Lăng Điện đang đứng quan sát ở bên ngoài lập tức tung dây thừng trong tay ra, động tác của hai người vô cùng nhanh

nhẹn, đợi lão già đó vừa rơi xuống đất, liền được trói chặt lại, thủ đoạn đúng là cao minh!.

Lại thêm một tiếng uỳnh nữa vang lên, tên còn lại cũng đã được giải quyết. Cũng là bay về phía hai người bọn Lăng Lôi, không cần phải

nói gì thêm, lập tức được trói chặt thành giống như một cái bánh trưng hình người.

Còn ở phía bên kia, gần 30 người lao vào đánh hội đồng 4 người, càng huống hồ có 2 người trong 4 người còn đang bị thương, kết quả có

thể tưởng tượng ra được, cũng không mất bao nhiêu thời gian, cả 4 tên bị đánh thành mấy cái đầu lợn, mặt mày sưng húp lên, sau đó bị

ném sang một bên, kêu rên không ngớt.

Vốn dĩ 4 người thấy địch đông khó có thể chống lại, lập tức định quay về phòng đốt lửa phát tín hiệu, kết quả là bị bọn Lăng Kiếm ập đến

như ong vỡ tổ, cùng nhau đánh cho một trận. Xong xuôi toàn bộ dừng lại, đều tập trung hết về phía Lăng Thiên bên này. Chỉ có Lăng Nhị,

Lăng Tam do không cẩn thận mà bị thương nhẹ, trong mồm còn đang lẩm nhẩm chửi vài câu, trong sự hỗn loạn, hắn cũng không biết tại

sao mình lại bị thương, nhưng có một điểm có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là do 4 tên đó gây ra, đến tám chín phần là bị đánh

nhầm, mà còn có khả năng là do cố ý, nếu không thì sao hai quầng mắt thâm tím lại cân đối với nhau thế này. Truyền

Thuyết " được

Lăng Thiên hạ lệnh, 4, 5 mươi người liền giống như đi bắt lợn chết vậy, đ kẻ địch đều đã không còn cử động được toàn bộ tập

trung lại với nhau, cẩn thận điểm số thì thấy có đến hơn 600 người!

Lê Tuyết và Lăng Thần quay vội mặt đi chỗ khác, bởi vì trong số những người này, tuyệt đại đa số đều là quần áo không ngay ngắn, cơ

bản là đều được lôi từ trong chăn xuống. Trong số đó còn có mấy tên không mặc quần, mấy cái mông trắng nõn trong ánh đêm cũng hiện

ra khá là bóng bảy.

Lăng Thiên dặn dò mấy người lập tức đi trước, thông báo với binh mã ở biệt viện, áp giải những người này trở về, sau đó cùng với bọn Lê

Tuyết đến căn nhà kho chứa dược thảo, vừa nhìn một cái, bất giác hít một hơi thật sâu.

Mê hồn thảo! Một nhà kho to như thế này, toàn bộ đều là mê hồn thảo đã được phơi khô! Mà trong đó còn có không ít loại mê hồn thảo

chất lượng cực tốt!

Mê hồn thảo là một loại mê dược có dược tính cực mạnh, lúc nở hoa đầu mùa hạ, nếu như có người ngửi phải hương thơm, sẽ lập tức hôn

mê bất tỉnh, nghiêm trọngcos thể hôn mê mất một ngày một đêm. Còn mê hồn thảo đã được phơi khô, chỉ cần đốt lên, mùi hương được

lan tỏa ra có hiệu quả mạnh hơn gấp 10 lần so với khi còn tươi. Loại cỏ này trước giờ là cực kì hiếm gặp, mà thường chỉ mọc ở những nơi

bóng dâm, ở những nơi bình thường rất khó sinh trưởng! Còn mê hòn thảo loại thượng phẩm thì càng là hiếm có, chỉ cần là cao thủ vẫn

chưa đạt đến cảnh giới cao nhất, không đề phòng, cũng sẽ trúng phải dược tính của nó! Mà hiện nay trước mặt Lăng Thiên xuất hiện cả

một nhà kho loại cỏ này! Kể cả là được trồng nhân tạo, thì cũng không biết phải bỏ ra bao nhiêu là nhân lực, vật lực? Mà bỏ ra

vật lực nhiều như vậy, là có ý đồ gì đây?

Mê hồn thảo vừa nhiều vừa chất lượng cao như thế này, nếu như hướng gió thích hợp, một khi đốt lên, lợi dụng một cách hợp lí, thậm chí

có thể làm cho cả nửa thành Thừa Thiên đều bị hôn mê.

Không cần phải ép cung, Lăng Thiên đã biết được những người này rốt cuộc là có chủ ý gì.

Nếu như lúc làm lễ khai quốc, chọn một nơi nào đó đầu gió, đem toàn bộ chỗ mê hồn thảo này ra đốt. Mà ngày hôm đó hàng vạn người

hội tụ tại thành Thừa Thiên, không dưới mười vạn người, chỉ cần chỗ mê hồn thảo này thôi, không biết hậu quả sẽ lớn như thế nào.

Quyển 7

Đọc truyện chữ Full