DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 34: Không Hài Lòng

Dịch Giả: Noland.

- Du tử thiên nhai luân lạc nhân,

Tương phùng hà tất tằng tương thức.

Khách lãng du bên trời lận đận

Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau (1)

Lãng tử phiêu du bốn bể, hạnh ngộ là được đâu cần quen biết trước. Chỉ cần uống rượu cho thống khoái, mục đích lớn nhất của hai ta là rượu cạn rồi chia tay mỗi người một ngả. Lòng chưa chắc vấn vương nhau, tên tuổi thể như ký hiệu, nhớ thì có gì vui, mà quên cũng có gì buồn chứ?

Quân Tà vẫn đắm chìm trong nỗi cô tịch bi ai nên cũng chẳng thèm nói tên mình là Quân Tà. Nếu nhỡ miệng nói là Quân Mạc Tà, có trời mới biết vị nhân huynh này có đội mưa vắt giò lên cổ mà chạy hay không? Tại kinh thành này cái tên hoa hoa công tử Quân Mạc Tà này cũng không kém ông ba bị là mấy đâu.

- Thế gian phù bình bản vô danh,

Du hí nhân gian quân mạc vấn!

Du tử thiên nhai luân lạc nhân,

Tương phùng hà tất tằng tương thức

Dịch thơ:

Tháng ngày qua thảng khi ngẫm ngợi,

Tên tuổi người chẳng gợi trong lòng,

Vấn vương chi nỗi đèo bòng,

Quên không sầu khổ nhớ không vui mừng.

Số lãng du mịt mùng hồ hải,

Lẽ thường tình trả lại trần ai,

Mỗi phận riêng một kiếp ngắn dài,

Thì thôi đừng hỏi thiên nhai mặc người.

Liễu Nghị - 4vn- dịch

Trung nhiên nhân đọc lại một lần, không khỏi rúng động

- Hay, quả nhiên là thơ hay! Không ngờ tiểu huynh đệ tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có thể xuất khẩu thành thơ. Ngay cả nho sĩ uyên bác cũng khó có thể sánh bằng. Tại hạ thất lễ, thất lễ.

Nói xong nhìn Quân Tà cười vui sướng:

- Tiểu huynh đệ nói rất phải, là ta thế tục, xin chịu phạt một ly nữa!

Quân Tà vội vã ngăn lại:

- Nếu ngươi cứ trước một ly, sau một ly như thế liệu ta còn cái gì để uống đây chứ? Chẳng nhẽ ngươi kiếm cớ để uống hết rượu của ta sao?

Người nọ ngẩn ra, ngửa đầu cười lớn, uống một hơi cạn sạch rồi lau miệng nói:

- Rượu này tuy vô danh nhưng có thể nói là ngon nhất, vừa mạnh, vừa cay, đây mới là loại rượu để cho nam tử hán đại trượng phu uống. Không sai, không sai, vì muốn uống thêm một chén rượu này thì có tìm một đống lý do cũng đáng. Ha ha

- Rượu này mà gọi là ngon ư?

Quân Tà cười nhạt:

- Ta nói thật chắc huynh đài chưa biết thế nào là rượu ngon. Rượu như vầy, chẳng qua là do vô tình gặp phải, cũng chẳng hề lựa chọn làm chi, chỉ mới uống một chút mà thôi. Nhưng nếu đây được gọi là rượu ngon thì trên đời há chẳng phải toàn là rượu ngon thôi sao?

Người nọ nhãn tình sáng lên nói:

- Quán rượu của Tống Lão Tam tuy không lớn thật, nhưng ở kinh thành này rượu này lại rất nổi danh. Nếu hôm nay không phải trời mưa thì e là nơi này đầy khách quý. Cũng bởi vì thế nên hôm nay mới có rượu mà uống. Vận khí của ta hôm nay thật tốt. Phải biết rằng Tống lão tam mỗi ngày chỉ bán hai mươi vò rượu, trưa mười vò, chiều mười vò, không hơn không kém. Tiểu huynh đệ à, nếu lời này của ngươi mà lọt vào tai lão Tống thì sợ là lão với ngươi không sống chết không thôi đâu.

- Ha ha ha, ngươi không tệ, ta đang buồn bực như vậy mà cũng làm cho ta cười được.

Quân Tà vốn không định cười nhưng lúc này cũng không thể kìm nén được:

- Đúng là buồn cười thật, thứ rượu nhạt này mà cũng đòi cung cấp có hạn mức ư? Trước giờ bản thiếu gia uống toàn những loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần!

Đó không phải là Quân Tà thổi da bò (ý nói khoác), cái loại rượu không quá hai mươi độ cồn này tuy nổi danh ở thế giới này nhưng với Quân Tà thì chỉ là thứ khai vị. Thậm chí đối với người của thế giới hiện đại mà thấy chắc cũng chả thèm uống. Thoạt nhìn đã thấy đục ngầu trông có vẻ không sạch sẽ.

Sắc mặt trung niên nhân kia có chút khó chịu, đứng lên nói:

- Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi cũng là người phong nhã, sao lại nói bậy bạ vậy được. Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung. Cho dù là rượu trong hoàng cung đại nội, bản… à Ta cũng đã từng nếm qua, bất quá so với rượu ở đây thì hơn chổ đẹp đẽ quý giá nhưng lại thiếu phần cay nồng, phần vị hậu. Càng khó có thể làm kích động sự nhiệt huyết trong lòng nam nhi. Theo đánh giá của ta, rượu này đã được xem là rượu ngon hiếm có trên thế gian. Tiểu huynh đệ nói đã từng uống loại rượu mạnh hơn gấp trăm lần, há chẳng phải xem thường người khác lắm ru!

- Ha ha, sao? Ngươi không tin à?

Quân Tà liếc mắt nhìn hắn:

- Ngươi không tin cũng được, ta đâu có cần ngươi tin, ha ha ha… Nhưng thôi, uống! Nào uống đi. Vị lão huynh này, ngươi có biết thế nào là uống rượu không? Ngươi có hiểu thế nào mới được xem là uống rượu không? Ha ha ha…

Trung niên nhân nhíu mày, im lặng không nói trong lòng đã có chút hối hận vì mình đã lại đây. Tiểu tử này cũng quá tà, người khác có lòng qua kết giao, nhưng hắn lại không có một chút lĩnh ý. Không những thế còn nói năng lỗ mãng, tuy có chút tài hoa, bất quá là một gã cuồng ngạo cậy tài khinh người, khó thành việc lớn.

Quân Tà hừ một tiếng trầm giọng nói:

- Uống rượu đúng nghĩa chính là uống tâm tình. Hay là uống ý cảnh. Cho dù có đổ hết rượu trong quán vào bụng thì cũng chỉ là lãng phí mà thôi. Rượu ơi, không ngờ thế gian này chẳng có rượu ngon mà cũng chẳng có người sành rượu. Càng chẳng có ai biết uống rượu huống chi là phẩm rượu, thưởng rượu.

Thánh hiền tên tuổi bặt đi,

Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!(2).

Đáng tiếc trời đất mờ mịt lại chẳng có một người biết uống. Ha ha, vì cái sự buồn tẻ này, uống cạn một chén lớn nào!

Uống cạn một chén, Quân Tà đứng dậy ngửa mặt lên trời cười dài:

- Mắt buồn nhìn suốt trăm vạn dặm, biển người mờ mịt có mấy ai. Làm gì có ai cùng uống chung với ta, làm gì có thứ rượu nào khiến ta say lúy túy. Ài! thế giới này đúng thật bi ai. Ha ha ha,

Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu.

Chuyện người không hợp nửa câu thừa.

Rượu không ngon, người càng chán, uống rượu như vậy thì uống làm gì. Đi thôi!

Cái thứ rượu nhạt phèo này mà cũng đòi ấn định lượng bán ra, nói thì lại có người chỉ trích… Ta ngất!

Trong lòng Quân Tà thấy bực bội, dường như mình đang gãy đàn cho trâu nghe. Hắn có cảm giác rằng thế giới này toàn là một đám nhà quê học đòi cả. Người như vậy, sao có thể cùng Tà Quân ta uống rượu bàn chuyện được chứ?

Một tiếng cạch vang lên, một thỏi bạc quăng lên bàn. Quân Tà cuồng ngạo cười lớn bước ra cửa, thân ảnh chìm vào làn mưa bụi mịt mờ, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Người trung niên kia tuy công phu hàm dưỡng rất tốt nhưng không khỏi giận sôi lên. Tên tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ mà đã kiêu ngạo đến vậy. Bản nhân dù sao cũng là đại nhân vật có thân có phận, loại rượu mà mình xem trọng nhất, quý nhất trong lời nói của hắn còn không bằng rác rưởi. Chẳng phải vậy là nói mình…

Bất quá trong lòng lại có chút hâm mộ cái khoái ý tiêu sái của Quân Tà, cá tính vô câu vô thúc cuồng ngạo gần như tà dị. Khi nào thì ta cũng có thể trở thành người bất cần như vậy được. Haizzz, kinh đô này quả thực tựa như một cái tù ngục vĩ đại.

"Mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng vẫn có khí khái, cũng vẫn có thể xem là thẳng thắn.

Thánh hiền tên tuổi bặt đi,

Chỉ phường thánh rượu tiếng ghi muôn đời!

Hay thật!"

Trung niên nhân trầm tư suy nghĩ, nâng chén rượu, uống cạn một hơi. Nhưng không hiểu vì tâm lý bị khích động hay vì nguyên nhân khác, chỉ cảm thấy loại rượu ngon khó có để uống này hôm nay chảy qua cổ họng thấy đắng nghét.

- Người xưa bảy bước thành thơ (3), ta còn cho là đề cao cổ nhân. Bây giờ tận mắt chứng kiến mới biết bảy bước thành thơ cũng không có gì là quá đáng. Hơn nữa hai câu thơ cuối thật tâm đắc.

Nói xong miệng nhẹ ngâm:

- Rượu gặp bạn hiền ngàn chén thiếu.

Chuyện người không hợp nửa câu thừa.

Không sai, không sai, tên cuồng nho này quả thật có vài phần bản lĩnh! Ha ha.

Nói tới đây, trung nhiên nhân bỗng ngẩn người, nụ cười trên khóe môi vụt tắt:

- Tên này thật có ý tứ, dám nói ta không phải tri kỷ của hắn, coi ta không vửa mắt, ha ha. Trước khi đi còn mắng xéo ta một câu đúng là đồ chỉ gà mắng chó. Quả là một gã chua ngoa. Bất quá ở Thiên Hương quốc, dám mắng ta cũng chỉ có hoàng huynh, tên tiểu tử này đã cho ta nếm cảnh

"mùa nào thức nấy"

. Ha ha.

Cả đời Quân Tà, cái gì cũng đã từng nếm trải. Giết người vô số, tay đẫm máu tanh nhưng hai chữ

"chua ngoa"

chưa bao giờ xuất hiện ở hắn. Chính Quân Tà cũng không nghĩ rằng, vì tức cảnh sinh tình ngâm vài câu thơ lại bị người khác chụp mũ chua ngoa. Hơn nữa lại là thư sinh cuồng ngạo thích chỉ gà mắng chó. Nếu hắn biết không hiểu là hắn nên khóc hay nên cười đây. Tà Quân nếu muốn mắng người thì chắc hẳn chỉ thẳng mặt mà mắng, cần gì phải chửi xéo? Gặp mặt chửi cho sướng chứ thèm vào…

Trung niên nhân cười một hồi, bỗng nhiên thấy có cảm giác khác thường. Vừa quay đầu lại thấy một lão già gấy yếu ánh mắt có chút ảm đạm, đang nhìn về phía Quân Tà rời đi đến xuất thần. Toàn thân không nhúc nhích, trên mặt ngập tràn vẻ tiếc nuối.

(1):Tác giả lấy ý từ 2 câu trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị

Đồng thị thiên nhai luân lạc luân.

Tương phùng hà tất tằng tương thức

Bản dịch của Phan Huy Vịnh

Cùng là kẻ bên trời lận đận

Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau.

(2)

"Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch.

Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh."

Đoạn này từ bài thơ của Lý Bạch,

"Tương tiến tửu"

(

"Sắp mời rượu"

)

(3) Lấy từ điển tích Tào Thực đi bảy bước ngâm bài thơ

"Củi đậu đun hột đậu"

Củi đậu đun hột đậu

Đậu trong nồi khóc kêu:

Cùng sinh trong một gốc,

Bức nhau chi đến điều.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Đọc truyện chữ Full