DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tình Yêu Thầm Kín
Quyển 3 - Chương 76

Bên dưới khán đài, có tiếng bàn tán xôn xao truyền tới.

Giản Trì Hoài ngồi trên bục cao ở lầu hai, vén chân dài lên, tựa như một tiếng " ông xã " kia không phải là gọi anh.

Quản lý Hoa ở bên cạnh nghiêng người về phía anh, nén nhịn nụ cười trên khóe miệng nhắc nhở, " Tứ ca, Tứ tẩu hình như đang gọi ngài. "

" tai tôi không điếc. " Khuôn mặt Giản Trì Hoài không chút thay đổi nhìn chằm chằm xuống sân khấu.

Hai tay quản lý Hoa xếp lại, liếc nhìn gò má Giản Trì Hoài, " Tứ ca, nếu ngài cứ ngồi mãi không đi xuống, Tứ tẩu sẽ thật sự rất mất mặt? "

" nếu tôi đi xuống, người thật sự mất mặt chính là tôi. " Giản Trì Hoài một tay chống má. Mặc dù tên nghệ sĩ nam kia đã lui ra, nhưng hình ảnh mới vừa rồi đã gây ấn tượng quá sâu sắc, làm thế nào cũng không thể xua đi được.

Chử Đồng đứng đợi một lát, vẫn không có ai đi xuống. Cô có chút mông lung, tiến đến gần hai bước.

Giang Ý Duy cũng đang ngồi dưới khán đài. Thấy dáng vẻ của Chử Đồng, cô không khỏi quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của Giản Trì Hoài.

Chử Đồng nắm chặt micro trong tay. Trong đầu cô cũng không hề chuẩn bị bất kỳ bài phát biểu gì để dự phòng. Tình huống này cũng là giữa chừng mới nghĩ tới, " thật ra, nguyện vọng ban đầu của tôi đặc biệt đơn giản, chỉ muốn làm một phóng viên ngành đời sống, xâm nhập vào góc khuất của xã hội, ít nhất cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện quản lý các ngôi sao. Lúc tôi và chồng tôi mới quen biết nhau, tôi chỉ biết anh ấy là giáo sư của Thành Đại, lại không hề biết rằng anh ấy chính là lãnh đạo cao nhất của công ty mình. "

Chử Đồng liếc mắt một cái nhìn lại, phát hiện ra Giang Ý Duy, thấy cô toả sáng rực rỡ ngồi ở đó, rồi lại mơ hồ nhìn thấy hình ảnh Giang Ý Duy tê liệt ngồi trên xe lăn trong khoảng thời gian kia, đau đến mức không muốn sống nữa, bầu trời cũng tựa như sắp sập xuống.

Thì ra, thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.

" con người của tôi, thật ra cũng không ôm chí lớn, không có quá nhiều ảo tưởng về chuyện gì, việc không dám làm cũng có rất nhiều. Tôi cho tới bây giờ cũng không biết, chồng tôi dựa vào đâu mà đặt lòng tin trên người tôi. Thế nhưng tôi rất may mắn, anh ấy từng bước từng bước một nâng đỡ tôi đi tới ngày hôm nay, tạo rất nhiều cơ hội cho tôi có thể thử sức. Có lẽ, thành công nói không chừng, có lẽ, thất bại cũng không nói trước được. Ai bảo anh ấy là Giản Trì Hoài chứ, anh ấy có thực lực, tôi liền có thể tuỳ ý mà có tư cách kia. "

Giản Trì Hoài nhìn xuống khán đài, ngón trỏ thon dài mơn trớn trước bờ môi lạnh mỏng, ánh mắt trở nên sâu thẳm kín đáo. Quản lý Hoa ở bên cạnh cũng im lặng không dám lên tiếng.

" hôm nay, đối với tôi mà nói là một ngày vô cùng đặc biệt, cũng là ngày tôi thực hiện bước lột xác đầu tiên, " Chử Đồng nâng tầm mắt lên, nhìn về phía lầu hai, mà trên đó lại không hề có ánh đèn. Ẩn trong bóng tối, có người ngồi hay không cũng không thể biết được.

" chồng của tôi, anh ấy tương đối kiêu ngạo. Nhìn xem, tôi cũng đã nói như vậy rồi, anh ấy còn chưa chịu xuất hiện nữa. " Ngón tay Chử Đồng gõ nhẹ hai cái lên micro, một mình đứng chờ trên sân khấu.

Giản Trì Hoài vẫn ngồi ở đó như cũ, không hề nhúc nhích. Mọi người ở dưới khán đài thậm chí còn hoài nghi có phải anh căn bản không hề tới đây hay không.

Chử Đồng đem micro tiến sát tới khóe miệng, " ông xã, anh không tới sao? "

Loading...

Cả hội trường vẫn yên lặng như tờ, chỉ có giọng nói của Chử Đồng đang quanh quẩn.

Cô tìm một lượt, sau đó nói một cách chắc chắn, " tôi biết anh ấy đang ở đây, chẳng qua là không chịu bước xuống mà thôi. Ông xã, nếu anh thật sự không chịu xuống, hôm nay em sẽ mất hết mặt mũi đấy. "

Chử Đồng cầm micro, ở tại chỗ đi mấy bước.

Bàng Tô ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ chính. Cô ta vốn cũng không muốn xem TV, chỉ là lúc đi lên lầu, vừa mở TV ra, liền trông thấy cảnh này.

Thật ra cô ta cũng không thể hiểu nổi, da mặt Chử Đồng có phải đặc biệt dầy hay không? Nếu không, hẳn nên sớm ngoan ngoãn bước xuống khán đài. Giản Trì Hoài không xuất hiện, rõ ràng là không chịu đi ra, cũng không muốn đi ra. Cô lại vẫn còn dũng khí tiếp tục đứng trên sân khấu.

Xem đi, lần này có bao nhiêu khó chịu?

Toàn hội trường, còn cả khán giả xem truyền hình trực tiếp nữa, ai mà không chú ý tới tình huống này?

Thật sự không biết, lát nữa cô sẽ làm thế nào để xử lý tình huống đây.

Huống chi, nghi thức khởi động đêm nay, nhìn vào quang cảnh này cũng biết nó quan trọng như thế nào. Chử Đồng làm vậy, không phải đã khiến mình mất hết mặt mũi sao?

Trên tầng hai của hội trường, quản lý Hoa cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang Giản Trì Hoài. Chử Đồng đợi mãi không thấy anh bước xuống, chỉ có thể khẽ thở dài nói, " xem ra, nhất định phải tiếc nuối rồi. Sau đây còn có rất nhiều tiết mục khác, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của mọi người. Nghi thức khởi động bắt đầu đi. "

Giản Trì Hoài cũng không biết vì cái gì mà xúc động. Vào giây phút Chử Đồng xoay người lại, anh cũng đứng lên.

Người dẫn chương trình đưa Chử Đồng đến trước bục phát biểu, vừa định ấn tay xuống chứng nhận, lại nghe thấy có một loạt tiếng bước chân từ trong đám đông truyền tới.

Cả hội trường rất yên tĩnh. Tất cả đều là những ngôi sao của Dịch Lục Soát, trong ngày thường luôn có thói quen được mọi người vây quanh tán thưởng hâm mộ, thấy cảnh tượng này cũng không đến mức ngạc nhiên lắm.

Bàng Tô thấy Giản Trì Hoài khoác lên người một bộ vest may tay màu đen, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ. Nổi bật trên cổ áo sơ mi trắng tinh là da thịt màu đồng cổ. Anh chậm rãi bước tới. Người dẫn chương trình cũng tươi cười nói đùa, " Giản phu nhân nói một chút cũng không sai, Giản tiên sinh quả nhiên là đủ kiêu ngạo rồi. "

Người đàn ông bước tới bên cạnh Chử Đồng. Người dẫn chương trình đưa micro cho anh, " Giản tiên sinh, nếu mới vừa rồi ngài đang ở trong hội trường, tại sao đến tận bây giờ mới đi lên đây? "

Giản Trì Hoài liếc nhìn xuống dưới khán đài, " tôi chỉ muốn hỏi một câu, người mới vừa rồi đi trên sàn diễn chữ T là ngôi sao nam nào vậy. "

Chử Đồng giẫm trên đôi giày cao gót mười centi mét, bắp chân bắt đầu run rẩy, cả người lảo đảo đứng không vững. Giản Trì Hoài vươn tay ra ôm lấy hông của cô. Người dẫn chương trình cũng không quên điều chỉnh không khí, " Giản tiên sinh có phải đang ghen không? "

Cô này thật đúng là đủ thẳng thắn. Bất quá câu hỏi mới vừa rồi của Giản Trì Hoài, mọi người ai nghe cũng đều hiểu nó có ý gì.

Khoé miệng Giản Trì Hoài nhẹ mím lại, mi mắt hẹp dài nâng lên thật cao, " chẳng qua tôi chỉ cảm thấy, dáng đi của cậu ta rất đẹp, rất có bản lĩnh trên sàn diễn. "

Thật ra câu mà anh muốn nói nhất là, nếu dáng đi đẹp như vậy, làm diễn viên thì thật là đáng tiếc, nên quay trở lại làm công việc ban đầu đi. Chỉ là bây giờ đang truyền hình trực tiếp, lại là một ngày quan trọng của Chử Đồng, anh cũng không thể tuỳ hứng như vậy được.

Bàng Tô nhìn chằm chằm hình ảnh trong TV. Nói cho cùng, Giản Trì Hoài vẫn rất phối hợp với Chử Đồng.

Chiêu trò thân mật công khai này của Chử Đồng, hình như là cách thức hiệu quả nhất, cũng không biết cô học được từ đâu, nhưng điều khiến cho Bàng Tô không thể hiểu nổi chính là sự phối hợp của Giản Trì Hoài.

Người như anh, hẳn phải là kẻ không thể cho phép người khác lợi dụng mình như vậy mới đúng.

Người dẫn chương trình tuyên bố nghi thức khởi động bắt đầu. Giản Trì Hoài cầm mu bàn tay của Chử Đồng, đem bàn tay cô ấn xuống bục. Trên màn ảnh lớn, một ngọn lửa chậm rãi bốc cháy. Giản Trì Hoài vẫn đè lại tay của Chử Đồng không động đậy. Rất nhanh, ngọn lửa kia càng lúc càng lớn. Theo một trận âm thanh " bụp bụp " truyền tới, những cánh hoa giấy được bắn ra tung bay khắp nơi trên sân khấu.

Giản Trì Hoài dời tay đi, năm ngón tay vẫn siết thật chặt tay của Chử Đồng.

Người dẫn chương trình tiếp tục khuấy động không khí. Tiếp theo còn có tiết mục biểu diễn ca múa. Cô phát biểu xong lời chúc mừng, còn phải phỏng vấn đôi ba câu nữa, nhưng Giản Trì Hoài lại bảo cô trực tiếp rút gọn tiết mục này, lôi kéo Chử Đồng sau khi nói xong lời cám ơn, liền bước xuống khán đài.

Đôi giày cao gót kia của Chử Đồng vừa nhọn lại vừa dài, muốn đi nhanh hơn một chút, thật sự là không thể được. Cô bị Giản Trì Hoài nắm tay kéo đi mãi. Cho đến khi tới trước cửa phòng thay quần áo, Giản Trì Hoài đem cửa đẩy ra, dắt cô bước vào.

Cửa bị Giản Trì Hoài tiện tay đóng lại. Anh giữ chặt hai vai của Chử Đồng, không kịp chờ đợi ấn cô lên cánh cửa, " em nói muốn thổ lộ với anh, cứ như vậy nói mấy câu qua loa đại khái không chút cảm xúc gì cả? "

" đó đều là những lời tâm huyết nhất của em, " Chử Đồng mang đôi giày kia, bắt buộc phải đứng thẳng người, " còn chưa đủ sao? "

" hết sức không đủ, rõ ràng chỉ là một nghi thức vớ vẩn mà thôi, khi không em kéo anh theo làm cái gì? "

Ánh mắt Chử Đồng tự nhiên rơi về phía người đàn ông, " nhưng đối với em mà nói nó có ý nghĩa rất đặc biệt nha. Em muốn anh và em cùng nhau chứng kiến mà. "

" đừng cho là anh không biết, trong đầu óc của em đến tột cùng là đánh cái chủ ý gì. Muốn anh ra mặt, giúp em tạo quyền uy có phải không? "

Nét cười trên khoé miệng Chử Đồng cũng không giấu giếm được nữa, thế nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn chối cãi, " ông xã, anh nghĩ nhiều rồi. "

Thấy Giản Trì Hoài vẫn ngăn chặn ở trước mặt không cho mình thoát ra, cô có chút nóng nảy, " ngoài kia còn chưa kết thúc đâu, em phải đi ra đó. "

" không xê xích lắm là được. " Hai tay Giản Trì Hoài nắm bả vai Chử Đồng, ánh mắt không khỏi dời xuống, " bộ váy này, ai chọn cho em vậy. "

" tự em chọn. "

" vài mảnh vải vóc như vậy, chắc cũng chẳng tốn mấy tiền nhỉ? "

Chử Đồng không muốn nói tiếp với anh. Cái vấn đề này không thể tiếp tục đào sâu hơn nữa, cuối cùng nhất định sẽ kéo đến hai chữ " lộ liễu ". Chử Đồng thấy anh không có ý định rời đi, chỉ có thể xuất ra tuyệt chiêu. Cô giật giật hai chân, " mang đôi giày cao gót này mệt quá à, chân thật là đau, đừng bắt em đứng nữa mà. "

Tầm mắt Giản Trì Hoài tiếp tục dời xuống, thấy cô đang nhón chân lên, lòng bàn chân bị uốn thành một đường cong chịu ngược.

Anh buông tay ra. Cô ngược lại định chạy trốn, không nghĩ rằng lại nhìn thấy Giản Trì Hoài ngồi xồm xuống. Bàn tay anh nắm lấy cổ chân trái của cô, sau đó từ từ nâng lên. Hai tay Chử Đồng chỉ có thể đỡ lấy vách tường, không ngờ rằng Giản Trì Hoài lại tiếp tục nâng chân của cô lên cao hơn. Chử Đồng thấy váy ngắn của mình sắp không chịu nổi nữa mà cuốn lên, cô vội vàng giơ tay đè lại vạt váy, " buông tay, em không được. "

" như thế nào thì em mới không được? " Giản Trì Hoài quỳ một đầu gối trên mặt đất. Cả người Chử Đồng đều đang run lẩy bẩy, dùng một chân để chống đỡ toàn bộ trọng lượng của mình. Cô nhìn thấy chân của mình gần như sắp tới trên đầu vai Giản Trì Hoài, " ông xã, thả em ra, em không dám nữa. "

" em cũng không làm sai chuyện gì, không dám gì chứ? "

" ít nhất, em sẽ không dám mặc quần áo như thế này nữa. "

" không, bộ váy này rất đẹp mắt. Nó khiến cho em chỗ nào nên lộ đều lộ ra hết rồi. "

Chử Đồng thấy Giản Trì Hoài cởi giày cao gót ra khỏi chân cô, nhưng cũng không hề bỏ chân của cô xuống. Cô cúi người, " ông xã, em không chịu nổi, chân tê quá. "

" đã bảo em bình thường nên vận động nhiều hơn, em cứ lười. " Giản Trì Hoài tiếp tục nâng chân của cô lên. Chiếc váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn được nữa cuối cùng cũng từ dưới mông của cô cuốn lên trên. Chử Đồng xấu hổ không chịu nổi, muốn giữ cũng giữ không được, chỉ có thể che mặt mình, " buông ra. "

Giản Trì Hoài cười cười, " a, thì ra cái váy này còn có thể chạy. "

Bàn tay anh nắm lấy cổ chân của Chử Đồng, lòng bàn tay từ từ trượt lên. Chử Đồng nhột đến mức chỉ muốn lùi lại. Cô bắt đầu liên tục cầu xin tha thứ, " thật đấy, không được rồi, em sắp ngã. "

Giản Trì Hoài cuối cùng cũng thả chân cô xuống, rồi lại dùng cách thức y hệt như ban nãy, nâng chân kia của Chử Đồng lên.

Giày cao gót trong tay anh bị cởi ra. Cả người cô còn chưa kịp cảm thấy thoải mái, liền bị Giản Trì Hoài một phát dùng sức đè vào trong góc.

Anh giơ tay ôm chặt cô. Bàn tay anh túm lấy vạt váy của cô xé ra. Đúng vậy, không phải cởi, mà là xé rách, cái kiểu dùng hết sức kia. Vải vóc mỏng manh siết chặt người Chử Đồng. Cô cảm thấy đau trên da thịt, còn đau lòng nữa. Cô nắm lấy vạt váy của mình, " bộ váy này là đồ thuê đấy! Giá cả không rẻ đâu. "

" chồng em có tiền. " Giản Trì Hoài đem váy của cô đẩy lên, nhưng chiếc váy kia lại bó sát người, trên hông còn buộc thắt lưng bản rộng, anh thử mấy lần cũng không thể được như nguyện.

Giản Trì Hoài ngược lại đem mục tiêu nhắm ngay bản thân mình. Tay của anh rơi trên dây thắt lưng, mà nửa người trên, vẫn áo mũ chỉnh tề như cũ. Chử Đồng nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, " Giản Trì Hoài, đây mặc dù là phòng nghỉ ngơi, nhưng mức độ riêng tư của nó còn cách rất xa phòng làm việc của anh đấy. Anh đừng quên, nơi này là chỗ công cộng đó. "

" cho nên? " Giản Trì Hoài không chút chột dạ nào hỏi ngược lại.

Mặc dù trước đó có nhiều lần, Giản Trì Hoài ở bên ngoài cũng không kềm chế được, nhưng cuối cùng đều phải kìm nén lại. Anh dù sao cũng phải chú ý đến thân phận của mình, vì vậy Chử Đồng vẫn còn ôm một chút hy vọng như thế.

Nhưng nhìn anh lần này buông thả hoàn toàn như vậy, cô lại cảm thấy có phải mình đã đánh giá anh quá cao rồi không?

Anh tựa như một con sư tử vừa được thả ra nhào về phía trước, ôm lấy Chử Đồng ép tới. Trong phòng nghỉ ngơi ngoại trừ bàn trang điểm và sào treo quần áo, chỉ có một cái ghế. Đừng nói là giường, ngay cả một chiếc ghế sa lon thoải mái cũng không có.

Hai tay Chử Đồng ôm đầu Giản Trì Hoài. Thật ra từ khi Tưởng Linh Thục qua đời đến nay, bọn họ một lần cũng không hề làm qua. Trái tim của họ đều bị nỗi đau bao phủ, có một số việc cũng chỉ thuận theo tự nhiên không thèm nghĩ tới nữa. Bước tới một sào treo quần áo thật dài, phía trên treo đầy áo quần diễn xuất rực rỡ muôn màu muôn vẻ, Chử Đồng giật mình bừng tỉnh lại, gấp gáp nói, " lát nữa sẽ có người đi vào thay quần áo đấy. "

" em tập trung một chút sẽ có thể rất nhanh đi ra ngoài. "

Giản Trì Hoài một phát kéo cái ghế ở bên cạnh qua, đem nó tới giữa đống quần áo, sau đó đặt Chử Đồng lên. Cô chỉ có thể ngồi trên ghế dựa thật cao. Toàn thân hầu như không có một điểm tựa, thật sự là động tác có độ khó quá cao. Chử Đồng không thể không nâng cánh tay lên, mỗi bên nắm một món áo quần diễn xuất.

Cô chỉ sợ quần áo bị mình kéo rách, nửa người trên lảo đảo lắc lư. Giản Trì Hoài đỡ hông của cô, tiến tới hôn cô. Trên người Chử Đồng đã toát ra một lớp mồ hôi thật mỏng, cánh tay duỗi ra thẳng tắp, cô tránh thoát nụ hôn của Giản Trì Hoài, " ông xã, không xê xích lắm rồi, trở về rồi hẵng nói. "

" em cho rằng anh đang giỡn với em chắc? "

Chử Đồng vừa sơ ý một cái, thiếu chút nữa bị ngã về phía sau. Giản Trì Hoài ép người tiến tới. Chử Đồng ổn định lại tinh thần, " em biết anh cũng đang phải để ý tới ánh mắt của người khác. Ông xã, chúng ta trở về đi nha. "

" anh cho tới bây giờ cũng không hề để ý đến ánh mắt của người khác. " Nụ cười quyến rũ chết người trên cánh môi Giản Trì Hoài nở rộ ra. Chử Đồng vẫn còn ôm lòng may mắn, bởi vì trước đó từng có không ít cơ hội, trên xe, trong tiệc tối, hoặc lúc ở nhà họ Chử, Giản Trì Hoài ngoại trừ kích động kịch liệt lúc ban đầu ra, ít nhất cũng có thể nhẫn nhịn chờ về đến nhà mới giải quyết. Cô không tin, anh......

Nhưng hiển nhiên, Chử Đồng cũng có thời điểm đánh giá tình huống sai bét. Vào giây phút cao trào kéo tới, cả người căng thẳng quá độ, vì vậy bàn tay cô đột ngột dùng sức. " Roẹt " một cái, cư nhiên đem một bộ quần áo mạnh mẽ kéo rơi xuống từ trên móc treo.

Đọc truyện chữ Full