DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tối Cường Tiên Đế Trọng Sinh Đô Thị
Chương 27: Người nào giáo dục người nào?

Nhìn xe cảnh sát rời đi, Lưu Xảo vừa lo lắng lại càng hoảng sợ.

“Chị Thanh Tâm, làm sao bây giờ?”

Lưu Xảo đưa ánh mắt cầu giúp đỡ về phía Hàn Thanh Tâm, nói:

“Nếu như Diệp Lăng đến đồn cảnh sát, nhất định sẽ ăn không ít khổ sở.”

“Lấy thực lực và thủ đoạn của anh ta thì cũng sẽ không chịu khổ gì, chỉ là không biết những tên cảnh sát kia, sẽ chụp cái mũ gì lên đầu của hắn.”

Hàn Thanh Tâm suy nghĩ một chút, lại nói:

“Mấu chốt chính là tên hỗn đản này lại đùa giỡn nữ cảnh sát kia trước mặt nhiều người như vậy, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết anh ta sẽ không có kết quả tốt đẹp gì."

“Nhưng...”

Lưu Xảo chu cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất sợ hãi.

“Cô rất quan tâm anh ta?”

Bỗng nhiên Hàn Thanh Tâm nói.

Lưu Xảo sững sờ, vội vàng xua tay nói:

“Không phải không phải, chỉ là anh ấy giúp đỡ em nhiều như vậy, nếu như anh ấy có chuyện gì thì em thật sự không đành lòng a.”

“Là sao?”

Khóe miệng Hàn Thanh Tâm lộ ra nụ cười, trong mắt đẹp hiện lên một tia giảo hoạt:

“Lúc nãy hình như Diệp Lăng có nói... em về nhà trước đi, vậy là hai người ở cùng nhau sao?”

“Ừm.”

Lưu Xảo gật đầu, lại giải thích nói:

“Nhưng chúng ta không phải ở cùng một chỗ, chúng ta là...”

Cô còn chưa nói hết, đã bị Hàn Thanh Tâm cắt đứt:

“Thật không biết anh ta có cái gì tốt, ngoại trừ đẹp trai ra, có thể đánh đấm, y thuật lợi hại một chút, còn có điểm nào để cô thích anh ta?”

“Những thứ này đủ rồi a!”

Trong mắt Vương Mỹ Mỹ bắn ra quang mang, vui cười nói:

“Nếu không phải là bị Xảo muội muội giành trước, em thật sự muốn bày tỏ tình cảm với anh ấy đây! Nhìn tư thế anh đánh nhau, quả thật rất quá tuấn tú! Nếu như sau này, có người dám khi dễ em thì trực tiếp đánh tên đó!”

“Vậy khi nào anh ta trở về thì em trực tiếp bày tỏ đi, nói không chừng có thể ngủ một đêm, anh ta có thể miễn phí cho em một viên Nguyệt Kinh Đan.”

Hàn Thanh Tâm chớp chớp đôi mắt nói.

“Đi sang một bên đi!”

Vương Mỹ Mỹ cười nói.

Đôi mắt khả ái của Lưu Xảo vẫn luôn đang nhìn chằm chằm chiếc xe cảnh sát từ từ rời đi, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, dường như muốn khóc.

Cô cũng không biết vì sao mình lại lo lắng cho Diệp Lăng như vậy.

“Yên tâm đi, nếu anh ta thực sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tìm người cứu anh ta.”

Hàn Thanh Tâm nói.

“Vậy là tốt rồi.”

Lưu Xảo nói.

...

Lại nói Diệp Lăng, từ khi lên xe cảnh sát, Trương Dã thì ngồi bên trái Diệp Lăng, còn Ninh Ngọc San thì ngồi bên phải Diệp Lăng.

Từ khi lên xe, ánh mắt Diệp Lăng liên tục nhìn vào ngực của Ninh Ngọc San.

Ninh Ngọc San vốn không để ý, nhìn thì nhìn, từ trước đến nay rất nhiều nam nhân khi nhìn thấy cô đều len lén nhìn trộm, lâu rồi cũng thành thói quen.

Uớc chừng mười phút trôi qua, ánh mắt Diệp Lăng vẫn không hề rời đi!

Quan trọng là hắn nhìn bằng hai con mắt, là trực tiếp nhìn, chứ không phải nhìn lén...

Ninh Ngọc San hoàn toàn phát hỏa, lạnh giọng nói:

“Anh còn dám nhìn, tôi sẽ móc hai mắt anh ra!”

“Khụ khụ...”

Diệp Lăng ho nhẹ một tiếng, cảm thán nói:

“Quá lớn, quá đầy đặn, không thể kiềm chế được a, tôi chịu...”

“Hỗn đản, anh muốn chết phải không?”

Mặt Ninh Ngọc San hơi đỏ lên.

Ninh Ngọc San cũng từng vì bởi vì bộ ngực quá lớn, mà cảm thấy phiền muộn.

Chẳng qua sau khi bước vào xã hội, Ninh Ngọc San liền vô cùng kiêu ngạo.

Cô và Lưu Xảo có ý nghĩ khác nhau.

Có thể nói, Diệp Lăng trêu đùa như vậy cũng khiến Ninh Ngọc San có phần không chịu nổi.

“Điều tôi nói là sự thật, cô suy nghĩ kỹ một chút đi.”

Diệp Lăng ngả lưng về phía sau, dựa trên nghế xe nói.

“Muốn cái gì?”

Ninh Ngọc San hỏi.

“Kinh nguyệt không đều a!”

Diệp Lăng nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Ngọc San:

“Cô kinh nguyệt không đều, đã đến giai đoạn rất nguy hiểm, nếu như không chữa trị kịp thời, rất có có thể sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng.”

“Thối lắm!”

Ninh Ngọc San mắng nói:

“Kinh nguyệt tôi đang rất tốt, anh mà còn dám nói bậy, cẩn thận tôi cho anh một phát súng.!”

Tuy là ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Ninh Ngọc San không khỏi hơi sợ.

Cô đã đi rất nhiều bệnh viện nổi tiếng, cũng đi tìm không ít lão trung y, nhưng chỉ có thể điều trị tạm thời, không thể chữa tận gốc.

Có đôi khi bộ ngực của cô đau dữ dội, nên không dám mở miệng nói chuyện, Ninh Ngọc San cũng đã lên mạng điều tra. Cũng như Diệp Lăng nói, kinh nguyệt không đều rất nghiêm trọng, rất có khả năng gây ung thư cổ tử cung, ung thư buồng trứng và các loại bệnh nan y khác.

“Không tin sao, quên đi.”

Diệp Lăng nhàn nhạt nói:

“Nhưng tôi nói thật, tôi có thể chữa bệnh kinh nguyệt không đều của cô tận gốc a, hơn nữa hiệu quả rất nhanh chóng, sau này cũng sẽ không tái phát.

Khuôn mặt Ninh Ngọc San không có biểu hiện gì, nhưng tâm lý lại hơi động.

Cái tên Gia Hỏa này thực sự có thể sao?

“Ngọc San, đừng nghe thằng này nói bậy, sắp tới đồn cảnh sát rồi, sẽ cho cậu ta no đòn!”

Trương Dã cười nhạt nói.

Bây giờ là ở xe cảnh sát, Trương Dã nói cũng không có ai ở bên ngoài nghe được.

“Lộ ra khuôn mặt thật rồi sao? Ah, thật không biết ai no đòn đây.”

Diệp Lăng liếc nhìn Trương Dã bằng một mắt, nói.

“Cậu cứ kiêu ngạo đi, một lát gọi ông nội cũng không kịp!”

...

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát đi tới đồn cảnh sát khu Hoa Dương của thành phố Đông Hải.

Trước đó sở dĩ nhanh chóng chạy tới trung tâm tài chính Hoàn Cầu, là bởi vì đúng lúc Trương Dã đang đi tuần.

“Cho tôi xuống!”

Trương Dã hừ lạnh một tiếng, túm Diệp Lăng xuống.

“Tôi tự đi.”

Ánh mắt Diệp Lăng lộ ra sát khí.

Trương Dã dừng động tác lại, cuối cùng cũng không bắt Diệp Lăng lại.

Sau đó, trực tiếp dẫn Diệp Lăng tới phòng thẩm vấn, Trương Dã nói với hai người phía sau:

“Tiểu Lưu, Tiểu Hoàng, giáo dục cậu ta thật tốt, nếu không cậu ta sẽ không chịu há mồm.”

Nói xong, Trương Dã đi ra phòng thẩm vấn.

“Bành”

Tiểu Lưu trực tiếp khóa trái lại phòng thẩm vấn, nhe răng cười cười, lấy côn cảnh sát ở hông ra.

“Mày rất kiêu ngạo sao? Lão tử sẽ để cho mày kiêu ngạo!”

Tiểu Lưu xốc gậy cảnh sát lên, đập thẳng đến đầu Diệp Lăng.

Gã cũng không lưu lực, một côn này nếu quả thật đập trúng đầu Diệp Lăng, Diệp Lăng tất nhiên sẽ đầu rơi máu chảy.

“Bành”

Cũng là đúng lúc này, Diệp Lăng vận chuyển Chân khí, còng tay bị đứt ra làm hai.

Diệp Lăng trực tiếp tóm lấy côn cảnh sát trong tay Tiểu Lưu, một quyền đánh vào khuôn mặt gã.

Chỉ nghe "bụp" một tiếng, trong mũi Tiểu Lưu lập tức phun ra không ít máu, sống mũi càng trực tiếp gãy.

Tiểu Hoàng đứng ở một bên khiếp sợ nhìn qua Diệp Lăng.

Hắn có thể làm đứt còng tay? Mạnh như vậy sao?

Tiểu Hoàng chưa kịp phản ứng, thì Diệp Lăng đã lắc mình một cái, tay trái lập tức bắt được cổ Tiểu Hoàng.

“Mày... mày...”

Khuôn mặt Tiểu Hoàng trắng bệch nhìn Diệp Lăng, dường giống quỷ vậy.

Chân phải Diệp Lăng khẽ động, lập tức đá gảy xương sườn Tiểu Hoàng, hung hăng đá đụng vào tường.

“Bọn mày muốn giáo dục tao?”

Diệp Lăng đi tới trước mặt Tiểu Lưu, có chút hăng hái nhìn hắn.

Tiểu Lưu tay bưng lấy lỗ mũi, không dám nhìn Diệp Lăng.

Nhìn thấy Diệp Lăng đi tới, vội vàng nói:

“Không có, không có, chúng tôi chỉ... Chỉ phá án.”

“Phá cmm!”

Diệp Lăng trực tiếp đá một cước vào khuôn mặt Tiểu Lưu, tiểu Lưu lại phun một ngụm máu tươi.

“Cái người phá án cái rắm! Nếu lão tử không có chút bản lãnh, ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị các người đánh chết? Còn bảo là cảnh sát nhân dân, cần loại cảnh sát nhân dân như các người làm gì!"

Nói xong, Diệp Lăng lại là đá một cước.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng Tiểu Lưu truyền ra, tiếng kêu thật sự vô cùng thê thảm.

Đọc truyện chữ Full