DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Chức Pháp Sư
Chương 251: Tỷ thí Học viện

Sau khi mọi người tới học phủ Đế Đô, rất nhanh liền có một lão sư phụ trách tiếp đón đoàn liền ra chào hỏi và sắp xếp cho mọi người một phòng trong học phủ Đế Đô.

Hiện tại, mọi người ở đây đều đã là Trung cấp Ma Pháp Sư hết rồi. Hay nói trắng ra dù gì mọi người ở đây cũng đều là nghiên cứu sinh. Cho nên việc học phủ sắp xếp cho bọn họ một căn phòng có điều kiện tốt cũng không có gì quá là bất ngờ.

Căn phòng bên học phủ Đế Đô sắp xếp này có đại sảnh. Được Chia ra làm nhiều phòng nhỏ. Mỗi căn phòng lại rất rộng, đầy đủ tiện nghi. Tòa nhà có chứa căn phòng này rất là cao, vừa khéo căn phòng này ở gần tầng cao nhất.

Giống như Mạc Phàm, hắn là một người thích tu hành từ sáng đến tối ở trên Thiên Thai. Cho nên việc học phủ Đế Đô sắp xếp ở gần cái Lâu Ly Thiên Thai đối với hắn mà nói là chuyện vô cùng tốt. Mặc dù có cầu thang bộ trên không để đi lên. Nhưng hắn cũng không cần sử dụng tới nó. Dù sao thì chỉ cần một cái Độn Ảnh, thì hắn ngay lập tức từ sân thượng lên tới Thiên Thai con mẹ nó rồi!

Thiên Thai: Căn phòng giữa không trung

” Lão sư Cố Hàn, Lão sư Thu Vũ Hoa, các người mang học viên của mình ở chỗ này nghỉ ngơi một chút. Xế chiều ngày mai, các trao đổi sinh của 6 trường khác sẽ lần lượt về đây. Đến lúc đó trận đại chiến tỷ thí giữa các trường đại học ma pháp sẽ được bắt đầu.”

Lô lão sư chịu trách nhiệm tiếp đãi liền nói.

” Nhanh như vậy sao?”

Cố Hàn ngẩn người.

Tỷ thí ma pháp giữa các trường đại học đương nhiên không thể thiếu trao đổi sinh được rồi. Chẳng qua là bắt đầu nhanh như vậy, khiến cho Cố Hàn lão sư có chút ngoài ý muốn.

“Tôi làm sao mà biết được. Hằng năm vào thời điểm này không phải đều là tranh tài tỷ thí với nhau sao. Huống hồ năm nay ngoài việc tỷ thí ra. Chúng ta còn có thêm một việc nữa đó là rèn luyện dã ngoại cho học viên. Cho nên cử hành sớm một chút, không phải sẽ tốt hơn sao. Ha ha ha ha…”

Vị Lô lão sư kia cười ha ha nói.

” Nếu đã như vậy… Cũng được.”

” Ngày mai ta sẽ tới đây đón mọi người tới chỗ tỷ thí. Còn các em học phủ Minh Châu thân mến, các em nên nghỉ ngơi sớm một chút cho khỏe. Về sự tích huy hoàng của học phủ Minh Châu các em, học phủ Đế Đô chúng ta cũng được nghe nói rất nhiều. Vì vậy ta hi vọng nếu như trường chúng ta gặp các em trong trận tỷ thí đó, hi vọng lúc đó, các em hạ thủ lưu tình cho trường chúng ta.Ha ha ha ha..”

Lô lão sư lại tiếp tục cười. Mặc dù lời nói của lão rất là khiêm nhường nhưng trong đó lại có mấy phần dối trá.

Cố Hàn có tính nóng nảy. Cho nên sau khi nghe Lô lão sư nói vậy, lão liền hừ lạnh một tiếng.

Giả vờ giả vịt. Làm gì có ai mà không biết học phủ Đế Đô của các ngươi luôn là thiên hạ đệ nhất cơ chứ. Lại còn giả bộ nói rằng “hạ thủ lưu tình”? Hạ cái thủ nhà mày tình à?

Sau khi Lô lão sư rời đi, khuôn mặt Mạc Phàm liền hiện ra vẻ mờ mịt, hắn hỏi:

” Lão sư Cố Hàn, tỷ thí là sao vậy?”

” Tới cái này mà ngươi cũng không biết sao?”

Trầm Minh Tiếu lập tức giở cái giọng nửa nam nửa nữ của mình ra, nói:

” Mặc dù mọi người nói rằng chúng ta tới đây là để trao đổi sinh. Nhưng mục đích thật sự của việc này thật ra chính là các học phủ cho học viên của mình tỷ thí lẫn nhau.”

” Các em không nên tạo cho mình áp lực quá lớn trong chuyện này. Cứ bình tâm, tĩnh khí đối mặt với bọn họ mới là tốt nhất. Huống hồ còn có các trường khác trao đổi sinh nữa mà…”

Thu Vũ Hoa nói.

“Không giống nhau. Không giống nhau. Các học phủ khác đối với bọn họ mà nói thắng thua không quan trọng. Dù sao thì bọn họ cũng biết được thực lực của bọn họ còn cách học phủ Đế Đô một khoảng cách khá xa. Nhưng học phủ Minh Châu của chúng ta thì không giống vậy. Thua! Chúng ta sẽ mất hết mặt mũi.”

” Thôi, đừng có nghĩ nhiều về nó cho mệt đầu. Các em trở về phòng của mình nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Cố gắng điều chỉnh lại trạng thái của mình”

Lão sư Cố Hàn nói.

Mạc Phàm nghe xong cũng chỉ biết hoa mắt chóng mặt. Quả thật hắn không hề biết rằng hắn tới đây là để đánh nhau. Dù sao hắn cũng vừa mới tới mà thôi. Nhưng mà, không phải như vậy rất là hợp với ý hắn hay sao!

………….

Sau khi Lão sư Lô Nhất Minh đi ra khỏi căn phòng tiếp đãi. Hắn liền đi tới sân huấn luyện.

Hằng năm vào lúc này, học phủ Đế Đô của bọn họ đều rất để tâm tới chuyện tỷ thí này. Để đảm bảo vị trí đệ nhất của mình. Ban lãnh đạo nhà trường chọn ra học viên đi tỷ thí rất là tỉ mỉ, khắt khe, một ngàn người mới chọn ra được một người. Có một số người trong đám học viên này có thực lực còn cao hơn một số lão sư nữa….!

Vì cuộc tỷ thí lần này. Học viên của bọn họ được chuẩn bị từ rất sớm. Nhất là ở khâu phối hợp đồng đội.

Nếu xét về thực lực cá nhân, lão sư Lô Nhất Minh tin rằng, mấy học phủ kia chưa chắc đã tìm ra được một người siêu việt hơn học viên của trường mình. Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây. Và điều càng làm cho bọn họ có ưu thế vượt trội hơn so với các học phủ khác, đó chính là học viên bọn họ được học tập hợp tác chiến đấu với đồng đội từ rất sớm. Điều này khiến cho trường họ khi bước vào chiến đấu đoàn đội sẽ có đẳng cấp khác hẳn!

” Lô Lão Sư, thầy vừa mới từ bên trao đổi sinh học phủ Minh Châu về sao?”

Trung tâm sân huấn luyện. Một nam tử cởi trần, thân hình hiện ra từng múi cơ chắc nịch liền hỏi.

Người này vận dụng kỹ năng Đích Ba khá là thành thạo. Hắn tùy tiện bước ra vài bước, đã từ trung tâm sân huấn luyện tới bên ngoài sân rồi.

” Uk, ta vừa từ đó trở về.”

Lô lão sư gật đầu.

” Ha ha ha, cái đám học phủ Minh Châu kia tài năng cũng tầm thường thôi. Bọn họ suốt ngày ca ngợi trường mình là nhất, còn so sánh với học phủ Đế Đô chúng ta nữa. Lần này thì hay rồi. Tự mình rút trúng phải học phủ của chúng ta. Chờ sau khi em đem toàn bộ học viên của bọn họ đánh bại. Để xem cái đám này còn to mồm được nữa không!”

Nam tử có thân thể chắc nịch liền vỗ vỗ vào ngực mình, cười ha ha nói.

“Từ trước tới nay học phủ Minh Châu cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi. Nếu như đánh đấm thật, cái đám này cũng chỉ biết  cam lòng ở dưới chúng ta mà thôi. Còn nói về bản lĩnh thật sự. Cái đám này làm gì có.”

Đột nhiên, một học viên mặc một chiếc áo màu trắng nhìn qua rất là phong độ lên tiếng.

” Ta thật sự không chờ được nữa rồi!!! Ngứa tay ngứa chân lắm rồi!!”

Lô Nhất Minh nhìn thấy các học viên của mình hiện ra tinh lực sung mãn, không khỏi khẽ mỉm cười.

Giữa hai đại học phủ Minh Châu và Đế Đô xảy ra minh tranh ám đấu đâu phải chỉ có một hai năm. Mà phải nói là gay gắt thì đúng hơn. Giống như học phủ bọn họ, học phủ bọn họ tập trung một đống học viên trẻ tuổi, tranh cường, háo thắng. Cho nên việc tranh đấu là điều không thể nào tránh khỏi.

* Minh tranh ám đấu: Ở ngoài sáng và trong bóng tối đều tranh đấu lẫn nhau.

Năm trước học phủ Đế Đô rút trúng học phủ khác. Bọn họ thắng. Nhưng Thắng quá dễ dàng. Khiến cho chiến thắng của bọn họ có vẻ nhàm chán.

Mà tỷ thí năm nay chính là trận tỷ thí giữa họ và Minh Châu. Vậy thì có chuyện vui để xem rồi!

Đương nhiên Minh Châu là học phủ đệ nhất Ma Đô.

Mà Đế Đô lại là học phủ ma pháp đứng đầu thủ đô.

Hai đại học phủ ma pháp nổi danh nhất cả nước đánh nhau. Chuyện này mới gọi là thú vị và bùng nổ!!!

Đừng nói tới việc các học viên cảm thấy nóng vội, không nhịn được nữa, muốn nhanh chóng chứng minh cho mọi người thấy mình siêu việt hơn so với trường người ta. Mà ngay tới cả giáo viên nhà trường cũng hận rằng sao trận tỷ thí này không bắt đầu càng sớm càng tốt hơn vậy.  Bọn họ thật sự muốn đánh bại học phủ Minh Châu kia. Để cho vị trí đệ nhất của bọn họ càng thêm được vững vàng, bớt âu lo!

Tóm lại lần này học phủ Minh Châu rút thăm trúng học phủ Đế Đô. Bọn họ không có giăng đèn kết hoa ăn mừng thì cũng coi như là bọn họ cũng không có làm cho chuyện này căng thẳng  thêm lên là may cho bên kia rồi!!

” Lô Lão sư ơi, nếu như lần này chúng ta đem đám người học phủ Minh Châu kia vùi dập. Mang về danh tiếng, thể diện cho trường chúng ta. Khi đó không biết nhà trường có thể cho chúng ta thêm một chút phần thưởng được không?”

Hứa Đại Long nói.

” Phần thưởng đối với bản thân ta mà nói có hay không cũng không quan trọng. Ta lúc này ngứa tay ngứa chân lắm rồi. Học phủ Minh Châu… Nói như thế nào nhỉ, cũng coi như tạm đủ tư cách đi.”

Liêu Minh Hiên mặc một thân trang phục màu trắng nói.

” Hai thằng con ghẻ trong đội như các ngươi, cũng bày đặt làm ra tư thế đánh người trường khác như ai.”

Lúc này, một tên hệ Triệu hoán đứng ở trong sân huấn luyện liền lên tiếng. Bên cạnh hắn chính là một con sói có bộ lông màu tím lam rất là hung mãnh.

” Lục Chính Hà, đừng có coi thường bọn ta. Mặc dù người có con U Văn Bạo Lang rất là mạnh. Nhưng một mình ta cũng thừa sức đánh bại nó.”

Hứa Đại Long nóng tính nghe thấy như vậy liền tức giận nói.

” Ha ha… Ở trong đội này, có thể một mình đánh bại con U Văn Bạo Lang của ta, quả thật đúng là có người. Nhưng người đó lại không phải là ngươi. Ngươi tu luyện thêm mấy năm nữa, may ra thì được.”

Hệ Triệu hoán Lục Chính Hà cười cười vỗ nhẹ lên con sói to lớn ở bên cạnh. Trong giọng cười của hắn tràn đầy sự khinh miệt.

Hứa Đại Long nghe thấy như vậy liền tối sầm mặt mũi. Hắn chỉ vào tên hệ Triệu hoán Lục Chính Hà nói:

” Người cứ chờ đấy.”

” Lần này chúng ta cùng học phủ khác tỷ thí với nhau. Công đầu chắc chắn sẽ thuộc về ta. Cái loại học phủ Minh Châu kia thì có bản lĩnh gì cơ chứ. Cho dù bọn nó có xông lên toàn bộ thì cũng chưa chắc đã đánh lại con U Văn Bạo Lãng của ta. Ha ha ha ha….”

Lục Chính Hà cười một cách cuồng vọng.

Lô Nhất Minh nghe thấy vậy chỉ biết lắc đầu. Dù sao cái đám học viên này cũng là học viên của học phủ Đế Đô. Cho nên hơn phân nửa bọn hắn đều có ngạo khí của riêng mình.

Cũng đành chịu thôi. Bọn họ quả thật có tư cách để cuồng ngạo người khác.

” Thế trong các người ai là đội trưởng vậy?”

Lô Nhất Minh dò hỏi.

” Đội trưởng bảo mệt nên về trước nghỉ ngơi rồi. Lô Lão sư, tỷ thí ngày mai để cho mấy người chúng ta lên tiếp đón là được. Cũng không cần phải nhọc lòng, đích thân nàng đại giá thân chinh làm gì.”

” Đúng đúng đúng. Chỉ cần mấy người chúng ta cũng đủ rồi.”

Vừa nói tới vấn đề ai là đội trưởng, mấy người này liền hiện ra mấy phần kính sợ.

Cái đoàn thể này phân chia chức vụ rất là đơn giản. Người nào có thực lực mạnh nhất người đó sẽ là đội trưởng.

Vào thời điểm chọn một người làm đội trưởng. Ngay cả tên Lục Chính Hà có ngạo khí mười phần kia cũng không có dám đứng ra dị nghị nàng làm đội trưởng một chút nào!

Trước mặt người khác, U Văn Bạo Lang của Lục Chính Hà quả thật dữ dội thật. Nhưng nó ở trước mặt nàng, chưa tới một phút đã biến thành con chó băng rồi!

Đọc truyện chữ Full