DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 722: Lời Nói Của Ta Chính Là Chứng Cứ

- Tiêu, Tiêu Phàm?

- Sát Thần trở về, hắn không phải rời Ly Hỏa Đế Đô sao? Làm sao đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

- Cái kia hình như là con trai của Y Trung Đường Y Quý Chu, bị Tiêu Phàm giết? Y gia đoán chừng lại thảm rồi.

Đám người thấy rõ ràng hai đạo thân ảnh, con ngươi trong nháy mắt rơi trên người thanh niên mặc áo đen kia, trong mắt đều là kinh ngạc và vẻ chấn động.

Người tới chính là Tiêu Phàm và Đoạn Tinh Nguyệt, Tiêu Phàm rời đi nửa năm, vẫn không có bị người quên lãng, rất nhiều người vừa nghe đến Tiêu Phàm liền trợn to hai mắt.

- Tiêu, Tiêu sư thúc?

Bắc Thần Phong cũng kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà trở về lúc này, hơn nữa còn cùng Đoạn Tinh Nguyệt cùng một chỗ, nhìn thấy Đoạn Tinh Nguyệt hoàn hảo không chút tổn hại, hắn cũng buông lỏng một hơi.

- Tinh Nguyệt.

Tần Mộng Điệp bước nhanh xông lên, trong mắt hơi nước bốc hơi.

- Yên tâm, ta không sao.

Đoạn Tinh Nguyệt cười một tiếng, ra hiệu Tần Mộng Điệp đứng ở một bên, nàng biết Tiêu Phàm còn có một chút sự tình phải xử lý.

- Tiêu Phàm, là ngươi giết con ta?

Sát khí trên người Y Trung Đường chậm rãi thu liễm, đối với Tiêu Phàm, hắn có một loại kiêng kị nồng đậm.

Nửa năm trước hắn có thể giết chết Ninh Vô Thánh, bây giờ nửa năm trôi qua, Tiêu Phàm lại cường đại như thế nào rồi?

Đương nhiên, điều này còn không phải thứ Y Trung Đường kiêng kỵ nhất, hắn kiêng kỵ nhất là sư tôn Tiêu Phàm, đây chính là hung nhân có thể vô thanh vô tức diệt Ninh gia đó.

Nếu như sư tôn Tiêu Phàm xuất thủ đối với Y gia, Y gia sao có thể là đối thủ!

- Là ta giết.

Sắc mặt Tiêu Phàm rất bình tĩnh, tựa như lại nói một việc không có ý nghĩa.

Y Trung Đường ngậm miệng không nói gì, hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà dễ dàng liền thừa nhận như vậy, hắn lúc này mới minh bạch, Tiêu Phàm là căn bản không e ngại Y gia hắn.

- Hắn cặn bã như vậy nên phải chết, trắng trợn cướp đoạt thiếu nữ nhà lành, dạng sự tình này đều làm ra, giết hắn là đã nhân từ cho hắn.

Bắc Thần Phong cười lạnh nói.

Tiêu Phàm cổ quái nhìn Bắc Thần Phong, tên gia hỏa này có vẻ như thời gian nửa năm không gặp, hoạt bát hơn rất nhiều, ngay cả lời đều nói nhiều hơn.

- Không sai, dạng cặn bã này đoán chừng làm không ít sự tình dạng này, nên giết.

Tần Mộng Điệp cũng phụ họa nói, lần này Đoạn Tinh Vũ bị cướp đi, vậy lần sau thì sao, có phải sẽ đến phiên nàng hay không? Tần Mộng Điệp tự nhiên hi vọng người như vậy đều chết.

Tiêu Phàm bĩu môi, ánh mắt nhàn nhạt quét mắt Tần Mộng Điệp, đây chính là cái gọi là phu xướng phụ tùy sao?

Tần Mộng Điệp cũng giống như nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm, sắc mặt hơi đỏ lên, lộ ra thần sắc thẹn thùng.

Y Trung Đường lạnh lùng liếc mắt trừng Tần Mộng Điệp, lại nhìn về phía Bắc Thần Phong nói:

- Bắc Thần Phong, ngươi một đến hai, hai đến ba vu hãm con ta, thật sự cho rằng ta người nhà Y gia dễ bị ức hiếp sao?

Hắn không dám cùng Tiêu Phàm giao phong, chỉ có thể châm đối Bắc Thần Phong.

- Vu hãm, ta có vu hãm hắn sao? Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, người nhà Y gia ngươi trong mắt của ta, xác thực dễ ức hiếp.

Bắc Thần Phong mặt coi thường nói.

Hắn e sợ thiên hạ không loạn, một Y gia hắn thật đúng là không để trong lòng.

- Ngươi, ngươi có chứng cứ gì? Đoạn Tinh Nguyệt không phải ở chỗ này à, mắc mớ gì đến con ta?

Y Trung Đường trầm giọng nói, hắn có loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan.

Vô luận là Bắc Thần Phong hay là Tiêu Phàm, hắn đều không phải là đối thủ, nếu quả thật khai chiến, sẽ chỉ tự rước lấy nhục, thậm chí sẽ liên lụy đến Y gia.

Lui, Y gia mặt mũi ở đâu? Huống chi, đầu con trai của hắn bày ở trước mặt hắn, chẳng lẽ dũng khí báo thù giết con đều không có sao?

- Chứng cứ? Ta nói chuyện chính là chứng cứ, Y Quý Chu, cần phải chết muôn lần!

Đúng lúc này, thanh âm Tiêu Phàm vang lên.

Một nữ nhân của huynh đệ Tiêu Phàm đều dám chạm vào, hắn làm sao có thể buông tha đây?

Đoạn Tinh Nguyệt bây giờ hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở chỗ này, nhưng nếu như bản thân không kịp thời trở về, Đoạn Tinh Nguyệt há không phải đã tao ngộ độc thủ? Bản thân về sau cùng Ảnh Phong bàn giao như thế nào?

Ta nói chuyện chính là chứng cứ!

Lời nói Tiêu Phàm bá đạo lượn lờ trên không trung, không ít người cảm giác nhiệt huyết sôi trào, người nhà Y gia sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Nhất là Y Trung Đường, hắn đường đường là Nhị Gia Y gia, lúc nào biệt khuất qua như thế.

Nhưng trước mặt Tiêu Phàm, hắn lại không thể không kẹp chặt cái đuôi làm người.

- Việc này đến đây thì thôi, như thế nào?

Y Trung Đường không thể không lui một bước, con trai của hắn cho dù là chết, dù biết là Tiêu Phàm giết Y Quý Chu, hắn cũng không dám tìm Tiêu Phàm báo thù.

Đám người kinh ngạc nhìn Y Trung Đường, bọn hắn không nghĩ tới Y Trung Đường vậy mà nhượng bộ, chẳng lẽ Tiêu Phàm thực đáng sợ như vậy sao?

Nhưng mà theo khiến tất cả mọi người hít một hơi lạnh là Tiêu Phàm cũng không có tính toán buông tha việc này.

- Đến đây thì thôi? Ngươi là nói với ta sao?

Tiêu Phàm ngữ khí rất lạnh, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh.

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

Y Trung Đường biệt khuất tới cực điểm, bản thân nhượng bộ, ngươi còn muốn như thế nào?

- Ta nghĩ như thế nào, vậy liền nói thật cho ngươi biết, chỉ cần Y gia ngươi làm hai chuyện, việc này đến đây thì thôi.

Tiêu Phàm híp hai mắt, lạnh lùng đảo qua đám người Y gia.

Đám người nín thở ngưng thần nhìn Tiêu Phàm, vểnh tai nghe, bọn hắn rất muốn biết Tiêu Phàm muốn như thế nào mới có thể dàn xếp ổn thỏa.

- Chuyện thứ nhất, đem Y Phi Mạch giao ra, ân oán lần trước hiện tại cũng nên kết.

Ngữ khí Tiêu Phàm rất lạnh, vừa nghĩ tới Y Phi Mạch, sát tâm Tiêu Phàm liền nổi lên.

Bản thân lại nhiều lần buông tha Y Phi Mạch, nhưng hắn vậy mà muốn mình chết, chạy đi Ninh gia mật báo, Tiêu Phàm ghét nhất chính là bậc tiểu nhân này.

Nếu như Y Phi Mạch không phục, tự tìm Tiêu Phàm mình báo thù, Tiêu Phàm ngược lại là sẽ không quá đặt ở trong lòng, thậm chí sẽ xem mặt mũi Y Vân, không cùng Y gia là địch.

Nhưng hiện tại, Tiêu Phàm không định buông tha Y Phi Mạch, trừ Y Vân, Tiêu Phàm đối với người nhà Y gia cũng không có cảm giác tốt đẹp gì.

Tiêu Phàm đã sớm muốn tìm Y Phi Mạch báo thù, chỉ là bởi vì Sát Vương Thí Luyện trì hoãn đến hiện tại, lấy thực lực hắn hiện tại cũng không cần e ngại Y gia.

Sát tâm Tiêu Phàm nổi lên, vô luận ai tới đều không kìm được.

Nghe thấy lời nói Tiêu Phàm, sắc mặt Y Trung Đường tái nhợt, hắn tự nhiên biết rõ Tiêu Phàm tìm Y Phi Mạch là vì cái gì, nguyên bản hắn coi là việc này đã qua, không nghĩ tới hiện tại Tiêu Phàm lại nhắc lại.

- Chuyện thứ hai, rời khỏi vị trí gia chủ, dạy dỗ nhi tử phế vật dạng này, ta xem cũng không tất yếu tiếp tục đảm nhiệm vị trí gia chủ Y gia.

Tiêu Phàm thấy ốc còn không mang nổi mình ốc nói ra.

- Tiêu Phàm, ngươi làm càn!

Y Trung Đường gầm lên một tiếng, dữ tợn nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như tùy thời có thể cùng Tiêu Phàm liều mạng.

- Làm càn, ta liền làm càn thì như thế nào?

Sắc mặt Tiêu Phàm rất bình tĩnh, con ngươi u lãnh nhìn chằm chằm Y Trung Đường nói:

- Đúng rồi, người cặn bã như Y Quý Chu, ngươi là thân là phụ thân hắn, đoán chừng cũng chẳng tốt đẹp gì.

- Ngươi...

Y Trung Đường tức giận sắc mặt đỏ bừng, nhưng quả thực là một câu cũng nghẹn không ra.

- Phốc!

Lời nói chưa dứt thanh âm, một vệt sáng từ trên người Tiêu Phàm thoáng hiện, tốc độ nhanh vô cùng, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Y Trung Đường, một màn này chẳng ai ngờ tới.

Tiêu Phàm vậy mà chào hỏi không đánh, liền ra tay với Y Trung Đường, đây cũng quá bá đạo rồi.

Y Trung Đường không thể tưởng tượng nổi nhìn lồng ngực của mình, một cỗ gió mát cảm giác sưu sưu, hắn cũng không nghĩ đến, Tiêu Phàm vậy mà bay thẳng đến xuất thủ.

Chủ yếu nhất là, hắn đường đường là Hoàng Phủ Chiến Hoàng, thậm chí ngay cả năng lực hoàn thủ đều không có, Tiêu Phàm lại cường đại đến thế nào rồi?

- Ta không có kiên nhẫn, lần tiếp theo sẽ không chệch hướng Hồn Hải ngươi nữa, ngươi không có quyền nói chuyện, vậy liền kêu người có trọng lượng tới nói chuyện.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, sát khí lặng yên tràn ngập mà mở.

Đọc truyện chữ Full