DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 604: Cửu Công Chúa Long Vũ

Tiêu Phàm toàn thân bùng cháy lên kim sắc hỏa diễm, ngăn cản cỗ hàn khí kia xâm nhập, Bạch Thạch đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể hấp thu hàn khí.

Đi qua bình phong, từng tượng đá hình người lọt vào tầm mắt Tiêu Phàm. Liếc mắt đảo qua đám người, Tiêu Phàm khẽ thở dài một hơi, những người này hiển nhiên là gặp tai bay vạ gió.

Hàn khí đến Chiến Đế còn không ngăn cản được, những hạ nhân như bọn họ làm sao ngăn cản được?

Rất nhanh, con ngươi Tiêu Phàm rơi vào khối băng điêu trên giường, không, nói cho đúng là nữ tử bên trong băng điêu kia.

Dù với tâm tính của Tiêu Phàm cũng bị dung nhan của nữ tử này làm cho chấn kinh, trong lúc nhất thời không tìm ra được từ ngữ nào để hình dung, tựa như tiên nữ hạ trần.

Có điều, Tiêu Phàm rất nhanh liền thu liễm tâm thần, cảm nhận được hàn khí phát ra trên người nữ tử kia, Tiêu Phàm so sánh với ghi chép liên quan tới Huyết Mạch Băng Tộc trong Tu La Truyền Thừa, hơi hơi cau mày một cái.

- Quả nhiên là Huyết Mạch Băng Tộc.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, hàn khí nơi này so với bên ngoài càng thêm nồng hậu dày đặc, vô số hàn khí không ngừng đâm vào cùng một chỗ với Vô Tận Chiến Hồn.

Tiêu Phàm không dám không kiêng nể gì liền triệu hồi ra Vô Tận Chiến Hồn ngăn cản lại, căn bản kiên trì không bao lâu, đến thời điểm sớm muộn sẽ xông phá bảo hộ của Vô Tận Chiến Hồn.

- Bạch Thạch, thỏa thích hấp thụ đi nha.

Tiêu Phàm chậm chạp nói, thả ra tâm thần, Bạch Thạch bỗng phóng ra từng đạo quang mang bạch sắc, bao phủ xung quanh Tiêu Phàm.

Ngay lúc đó, Tiêu Phàm triệt hồi Vô Tận Chiến Hồn, hàn khí vô tận điên cuồng dũng mãnh lao vào trong cơ thể hắn.

Có điều lần này lại không tiến vào tàn phá bừa bãi kinh mạch và Hồn Hải của Tiêu Phàm mà bị quang mang bạch sắc dẫn lối, trực tiếp tiến vào trong Bạch Thạch.

Trong phòng nổi lên một trận gió lớn, Bạch Thạch như không muốn sống, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.

- Không phải là ảo giác chứ, tại sao ta cảm giác Bạch Thạch còn thông suốt hơn so với trước nhiều.

Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện một vấn đề, Bạch Thạch ngay từ đầu toàn thân đục ngầu, nhưng mà hiện tại lại trong suốt hơn rất nhiều.

Ngay từ đầu không chú ý tới, bởi vì cách mỗi một khoảng thời gian đều thấy Bạch Thạch, cho nên không phát hiện dị thường, nhưng mà giờ hồi tưởng lại, Bạch Thạch quả thật có chút khác biệt.

Chẳng lẽ Bạch Thạch cũng có thể tiến hóa? Trong lòng Tiêu Phàm có một phỏng đoán thật lớn, có điều sau đó lại phủ định, một cụ đá làm sao có thể tiến hóa.

- Hay là bởi vì năng lượng dùng càng nhiều, nên lại càng óng ánh trong suốt? Chẳng lẽ cái thứ đục ngầu chính là năng lượng đá màu trắng?

Tiêu Phàm đột nhiên cả kinh kêu lên.

Nếu như thực sự là vậy, năng lượng đá màu trắng kia há không phải cũng có ngày sẽ dùng hết?

Khiến Tiêu Phàm thở phào là, Bạch Thạch thôn phệ luyện hóa hàn khí so với trước trong suốt hơn rất nhiều, hơn nữa năng lượng ẩn chứa cũng cường đại hơn.

Tiêu Phàm lúc này mới kết luận, Bạch Thạch đục ngầu không có mấy liên hệ tới năng lượng.

Cho tới nay, Tiêu Phàm đều nhìn không thấu Bạch Thạch, cũng đành phải để Bạch Thạch sang một bên, dù sao đồ vật này đối với mình chỉ có lợi mà vô hại, nó là thứ gì cũng không quan trọng nữa.

Tiêu Phàm tựa như quên thời gian, thi triển nhất tâm nhị dụng, một bên thôn phệ hàn khí luyện hóa, một bên khác chú ý đến động tĩnh bốn phía.

Không biết qua bao lâu, hàn khí quanh thân Tiêu Phàm ít rất nhiều, những băng điêu hình người kia cũng chầm chậm hòa tan, bộc lộ ra bản thể, ngã trên mặt đất.

Chỉ là bởi vì qua thời gian quá lâu, bọn hắn cũng đã chết, có điều thi thể vẫn duy trì hoàn hảo như cũ, giống như đang ngủ.

Tâm thần Tiêu Phàm thỉnh thoảng chú ý nữ tử trên giường kia, một khi nàng tỉnh lại, chính là thời điểm bản thân rời đi.

Thoáng cái trôi qua năm sáu ngày, Tiêu Phàm cũng không biết tình huống bên ngoài thế nào, chỉ biết U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Hồn đều cường đại thêm không ít.

Toàn thân Bạch Thạch tựa như trong suốt, đương nhiên đây cũng chỉ là so với trước đó mà thôi, cũng không phải là hoàn toàn không có tạp chất.

Có điều Bạch Thạch bây giờ nếu nói là một cục đá, còn không bằng nói là một tinh thể, màu sắc như pho mát.

Cũng đúng lúc này, hàn khí trong cơ thể thiếu nữ kia đã gần như biến mất, Tiêu Phàm có thể cảm ứng rõ ràng được tiếng hít thở yếu ớt của nàng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim nàng đập.

- Không sai biệt lắm.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, hàn khí đã bị bạch Thạch thôn phệ hầu như không còn, lưu lại đã không còn quá nhiều giá trị.

Liếc nhìn thiếu nữ trên giường kia, Tiêu Phàm vẫn không hạ sát thủ, đối với người mình không nhận ra, hắn không xuống tay được, dù biết rõ đối phương là người Đại Long Đế Triều.

Huống chi, bản thân hắn cũng từ trên người thiếu nữ này thu hoạch được không ít, năng lượng bên trong Bạch Thạch đủ để cho Chiến Hồn của hai người đột phá thành Cửu Phẩm.

- A, Bạch Thạch tại sao lại biến thành bộ dáng ban đầu?

Tiêu Phàm vừa mới thu liễm tâm thần, liền phát hiện Bạch Thạch thay đổi bộ dáng, sau đó lại thử hấp thu vài tia hàn khí còn sót lại trong không khí, Bạch Thạch lại sáng lên một lúc.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, có chút không hiểu sự kỳ lạ của đá màu trắng.

- Ngươi là ai?

Đột nhiên, một thanh âm như nước như ca, thanh tịnh dễ nghe vang lên.

Sắc mặt Tiêu Phàm khẽ trầm xuống một cái, phất tay, trên mặt đột nhiên xuất hiện một cái mặt nạ màu đen. Khi hắn nhìn về phía phía trước, lại phát hiện thiếu nữ trên giường vậy mà ngồi xuống, nghi hoặc nhìn hắn.

Tiêu Phàm nói thầm một tiếng không tốt, vừa rồi phát giác Bạch Thạch dị dạng, lại hoàn toàn không phát hiện thiếu nữ đã tỉnh lại, chỉ hy vọng nàng không thấy rõ khuôn mặt chân thực của mình.

Nghĩ vậy, thân hình Tiêu Phàm lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ.

- Là hắn, vừa rồi hắn hút đi hàn khí trên người ta, là hắn cứu ta?

Đầu thiếu nữ có chút không rõ, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, chậm chạp nói: - Vậy hắn vì sao lại đột nhiên đeo mặt nạ lên? Là sợ bị ta nhận ra sao?

Thiếu nữ nghĩ không ra, chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên nhìn thấy tầm mười cỗ thi thể bên giường, lập tức phát ra tiếng kêu bén nhọn, ngay sau đó, một cỗ hàn khí đáng sợ lần nữa từ trên người nàng bộc phát ra.

Vị trí cung điện nàng, trong nháy mắt bị đông cứng thành băng. Tiêu Phàm vừa mới trốn khỏi cung điện quay đầu nhìn lại, hít vào ngụm khí lạnh.

- Không thể nào, đây chính là lực lượng Huyết Mạch Băng Tộc?

Tiêu Phàm mắt trợn tròn, hắn may mắn vì bản thân vừa rồi không xuất thủ với thiếu nữ kia, bằng không bản thân sẽ gặp bất lợi.

- Vẫn may bây giờ là ban đêm, trời không tuyệt đường người, có vẻ như phòng thủ cũng giãn ra, rời đi trước rồi tính.

Tiêu Phàm nhanh chóng thu liễm tâm thần, quỷ mị biến mất tại chỗ.

Nhưng mà động tĩnh to lớn ở Hàn Vân Cung lại thu hút rất nhiều người chú ý, hàn khí đáng sợ lấy cung điện làm trung tâm tràn ngập ra tứ phương.

- Chuyện gì xảy ra?

Các quân sĩ tuần tra chạy tới đây, kinh hãi nhìn cung điện đã ngưng kết thành băng, hít một hơi lạnh.

- Vừa rồi hình như ta nghe được thanh âm Cửu Công Chúa.

Lại có tu sĩ mở miệng nói, thần sắc khó mà bình tĩnh.

Cũng đúng lúc này, lần lượt từng bóng người thoáng hiện, xuất hiện ở trước cung điện, một đám tướng sĩ đồng loạt quỳ lạy trên mặt đất: - Bái kiến Đế Chủ, Nhị Đế Tử!

Người tới chính là Đại Long Đế Chủ cùng Long Thần, hai người nhìn nhau, kinh ngạc nhìn về cung điện.

Đúng lúc này, một thân ảnh uyển chuyển từ trong Hàn Vân Cung đi tới, thân thể có chút suy yếu, bước chân phù phiếm, nhưng Đại Long Đế Chủ cùng Long Thần lại run rẩy, hồi lâu mới kêu lên.

- Long Vũ!

- Cửu Muội!

MinhLâm - Lục Đạo -

Đọc truyện chữ Full