DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 178: Ai Nói Ta Không Luyện Chế Ra Dược Dịch

Khóe miệng Tiêu Phàm hiện ra một tia cười lạnh, hắn cũng không ngờ tới, bản thân tham gia Luyện Dược Sư khảo hạch sẽ có tao ngộ như thế, vậy mà trở thành tiêu điểm của mọi người.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của đám người, con ngươi Tiêu Phàm càng thêm băng lạnh.

- Ta xem ai dám động đến huynh đệ của ta!

Tiêu Phàm vừa định ngăn cản Bàn Tử, nhưng mà Bàn Tử đã nhanh một bước, ôm tiểu Niệm Niệm cùng Tiểu Kim xông vào giữa trận, toàn thân phóng ra khí thế khủng bố.

Bàn Tử xuất hiện một sát na, Tuyết Lung Giác ánh mắt chớp động một cái, trong lòng kinh hoảng:

- Là bọn hắn!

Hiển nhiên Tuyết Lung Giác nhận ra Bàn Tử, cũng lập tức nhận ra Tiêu Phàm, chỉ là nhìn thấy lửa giận trên người Chu Hùng, Tuyết Lung Giác sắc mặt có chút phức tạp.

- Hoá ra còn có đồng đảng, nếu đã xuất hiện, vậy liền đưa các ngươi cùng xuống hoàng tuyền!

Chu Văn Đào lạnh lùng cười một tiếng, âm thầm liếc mắt về phía Trương Hi.

- Sư tôn, người này là quý tộc Đại Yến Vương Triều.

Trương Hi đột nhiên nói ra.

- Quý tộc Đại Yến Vương Triều? Đại Yến Vương Triều là cái thá gì!

Chu Hùng mặt coi thường, hắn thân làm Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công Hội Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, một tên quý tộc Hoàng Triều hắn cũng không để vào trong mắt.

Trương Hi thấy thế, sắc mặt âm trầm vô cùng:

- Không phải, sư tôn, ta muốn nói người này dựa vào thân phận quý tộc, tại Đại Yến việc ác bất tận, ta cùng với phụ thân chính là bị hắn bức rời khỏi Đại Yến!

- A? Đã thế vậy hắn càng đáng chết! Giết hắn cũng coi là giết kẻ xấu!

Chu Hùng sát ý càng đậm.

- Việc ác bất tận?

Tiêu Phàm cười lạnh:

- Trương Hi, khả năng lật ngược phải trái của ngươi thật khiến người ta bội phục, có phải lại cho ta thêm một cái giết người phóng hỏa, đốt đoạt cướp giật?

- Đây là bản tính của ngươi.

Trương Hi lạnh lùng cười một tiếng, hôm nay tìm được cơ hội giết chết Tiêu Phàm, lại không cần tự hắn xuất thủ, hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Trong đám người khoé miệng Trương Nhiễm hiện ra một nụ cười tàn nhẫn, hắn thấy hôm nay Tiêu Phàm chắc chắn phải chết.

- Ha ha!

Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười, cười cực kỳ thoải mái.

- Ngươi cười cái gì?

Trương Hi không cần nghĩ ngợi hỏi, chẳng biết tại sao, hắn từ trong ánh mắt Tiêu Phàm cảm nhận được một cỗ khí chất kinh khủng.

- Cười cái gì? Cười ngươi vô sỉ! Bản mặt hai phụ tử các ngươi Đại Yến Vương Triều mọi người đều biết, ra vẻ đạo mạo, ức hiếp bách tính.

Trong mắt Tiêu Phàm lộ ra một cỗ khí sắc bén, bức thẳng vào Trương Hi, vừa đi vừa quát:

- Phụ thân ngươi Trương Nhiễm thân là Phó Hội Trưởng Đại Yến Luyện Dược Sư Công Hội lại đánh cắp phương thuốc của Lăng Vân Thương Hội, lúc này Lăng Vân Thương Hội ta chắc chắn vẫn truy cứu.

- Ngươi nói bậy!

Ánh mắt Trương Hi lộ ra một tia sợ hãi, ánh mắt lấp loé không yên.

Tần Mặc híp hai mắt, hắn trước đó trở lại Đại Yến Vương Triều một chuyến lại là không có nghe nói như vậy, lúc ấy hắn chỉ là coi là Trương Nhiễm tạm thời rời khỏi Yến Thành mà thôi.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại, thần sắc Luyện Dược Sư Công Hội lúc ấy quả thật có chút không đúng, chỉ là mình lúc đó không có suy nghĩ nhiều.

- Nói bậy? Hai người phụ tử các ngươi bị người người Đại Yến phỉ nhổ, bản thân đành phải rời khỏi Luyện Dược Sư Công Hội, không phải ư?

Tiêu Phàm từng bước ép sát:

- Khiến Đại Yến Luyện Dược Sư Công Hội hổ thẹn không nói, còn dám tới này gây họa Hoàng Thành Luyện Dược Sư Công Hội, các ngươi rắp tâm hại người cũng không nhỏ đó.

Đám người nghe vậy liền lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, nếu như thực sự là như thế, phụ tử Trương Hi này quả là rất thấp kém.

- Một việc quy một việc, sự tình Đại Yến Vương Triều, ngươi về Đại Yến Vương Triều mà nói, hôm nay nếu ngươi không cho lão phu một cái lý do, cho dù phía sau ngươi là Lăng Vân Thương Hội, cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi Luyện Dược Sư Công Hội!

Chu Hùng cắt ngang lời Tiêu Phàm nói.

Nghe vậy, Tiêu Phàm lại lộ ra một tia đăm chiêu:

- Làm sao, ta tới tham gia Luyện Dược Sư khảo hạch, chẳng lẽ không đúng sao?

- Ngươi thế này là tham gia Luyện Dược Sư khảo hạch sao? Ngươi thế này cơ bản là tới quấy rối!

Con ngươi Chu Hùng băng lãnh, trên người khí thế bá đạo nở rộ, thực lực Chiến Tông cảnh đỉnh phong nhay lập tức hiển lộ.

- Quấy rối, chẳng lẽ nổ Luyện Dược Đỉnh chính là quấy rối sao? Trước đó nhiều người nổ Luyện Dược Đỉnh như vậy, sao không gọi là quấy rối?

Tiêu Phàm khinh thường nói.

- Bọn hắn có người đề cử, ngươi có sao?

Nói đến đây, Chu Hùng không khỏi quét ánh mắt về phía Tần Mặc, thấy Tần Mặc ngậm miệng không nói, Chu Hùng lại nói:

- Không có đúng không? Ngươi một không luyện chế ra dược dịch, hai không ai đề cử, từ đầu tới đuôi, ngươi chính là tới quấy rối!

- Ai nói ta không luyện chế ra dược dịch?

Tiêu Phàm đột nhiên cười.

- Tiểu tử này điên rồi, Luyện Dược Đỉnh đều nổ, còn có thể luyện ra dược dịch hay sao?

- Đây chính là hậu quả của việc muốn nổi danh, hiện tại đoán chừng hối hận không thôi, đáng tiếc, hối hận đã muộn, Luyện Dược Sư Công Hội tất nhiên muốn giết một người để răn đe trăm người!

Đám người khinh thường nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn còn chưa từng nghe nói ai nổ Luyện Dược Đỉnh còn có thể luyện chế ra dược dịch.

- Tiểu tử, ngươi nói ngươi luyện chế ra dược dịch, đem dược dịch ngươi luyện chế được lấy ra đi, nếu như ngươi nói là thật, ta đem đầu cho ngươi đá bóng!

Chu Văn Bân khinh thường nhìn xem Tiêu Phàm.

- Cái này là ngươi nói?

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Chu Văn Bân.

- Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Có điều, ngươi lấy ra được dược dịch sao?

Hai mắt Chu Văn Bân khẽ híp, hắn hận không thể một cái tát chết Tiêu Phàm, không phải Luyện Dược Sư lại còn dám ở đây.

- Nhưng ta không tin ngươi, trừ phi lập một cái chứng từ.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, lấy ra giấy bút liền bắt đầu rồng bay phượng múa viết lên:

- Nếu dám thì ký tên đồng ý! Không dám, nói thẳng ngươi không có gan là được!

- Hừ, ta ngược lại muốn nhìn ngươi chết như thế nào!

Chu Văn Bân khinh thường nhìn Tiêu Phàm, tiếp nhận giấy bút ký tên đồng ý ở phía trên, sau đó ném cho Tiêu Phàm.

- Lão Nhị, xem ra tí có bóng để đá rồi.

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng mở bàn tay ra, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một cái bình ngọc, chính là bình thuốc mà Luyện Dược Sư Công Hội khảo hạch thống nhất dùng.

- Tùy tiện xuất ra một phần dược dịch chứa ở trong cái chai này, liền nói là ngươi luyện?

Chu Văn Bân toàn thân run lên, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần.

- Thân làm Luyện Dược Sư, chẳng lẽ ngay cả phán đoán dược dịch là lúc nào luyện chế được mà cũng không biết sao?

Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Văn Bân, tiện tay đem bình ngọc ném cho Chu Hùng.

Chu Văn Bân thấy thế, trong lòng có một cỗ bất an mãnh liệt, Chu Hùng cũng vậy, sát na tiếp nhận bình ngọc kia, hắn cảm nhận được một cỗ nhiệt lượng nóng hổi.

Thần sắc Tần Mặc khẽ nhúc nhích, nhớ tới cử động luyện dược của Tiêu Phàm trước đó, vội vàng đoạt bình ngọc từ trong tay Chu Hùng, mở lọ thuốc ra, một cỗ nhiệt lượng lập tức đập vào mặt.

Sau một khắc, con ngươi Tần Mặc nhìn chằm chặp bình thuốc, tay phải có chút run rẩy.

- Tần lão?

Lãnh U cau mày nhìn Tần Mặc, nàng còn chưa bao giờ thấy qua Tần Mặc thất thố như vậy.

Tần Mặc lấy lại tinh thần, cầm bình thuốc trong tay đưa cho Lãnh U. Lãnh U ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, còn có một tia hiếu kỳ, chẳng qua là khi nàng xem bình thuốc, bộ dáng so với Tần Mặc cũng không khác chút nào.

- Ta đã nói, đây không phải ngươi tự mình luyện chế a!

Chu Văn Bân lập tức cười lên ha hả:

- Xem ngươi chết như thế nào!

- Là hắn vừa mới luyện chế!

Một đạo thanh âm run rẩy vang lên, chỉ thấy Lãnh U đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm, hít sâu một hơi nói.

- Không có khả năng!

Phụ tử Chu Hùng cùng Chu Văn Bân toàn thân run lên, Chu Hùng liền đoạt lấy bình ngọc trong tay Lãnh U, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy dược dịch trong chai thuốc, sắc mặt lập tức trắng bệch!

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Đọc truyện chữ Full