DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Thượng Sát Thần
Chương 75: Giết Chết Toàn Bộ

- Lão Tam cẩn thận!

Khi tên mặt thẹo thét ra ba chữ Toái Hồn Chưởng thì Lăng Phong ở phía xa kêu to, hắn biết uy lực của Toái Hồn Chưởng này cường đại đến mức nào.

Không cần Lăng Phong nhắc nhở, Tiêu Phàm cũng cảm nhận được uy lực một chưởng này đáng sợ, đáng tiếc hắn lại không kịp rút lui.

U Linh Chiến Hồn ầm một tiếng nổ tung hóa thành hắc vụ cuồn cuộn tại hư không, Tiêu Phàm thân thể lui ngược về sau phun ra một ngụm máu.

- Rống!

Tam Đầu Khuyển thoát được trói buộc của U Linh Chiến Hồn, nó ngửa mặt lên trời gào thét, ba cái đầu hiện tại chỉ còn lại một cái, nhìn qua cực kỳ quái dị.

Chiến Hồn thụ thương chỉ cần không tiêu tán hoàn toàn thì có thể chậm rải dùng Hôn Lực tu bổ, nhưng tên mặt thẹo lại phát hiện Tam Đầu Khuyển của mình đã hoàn toàn mất đi hai cái đầu.

Điều này làm tên mặt thẹo phẫn nộ không thôi, thần sắc hắn u lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, lạnh như băng nói:

- Tiểu tử, dám đả thương Chiến Hồn của ta, ta muốn chém ngươi thành tám khối, phải đem ngươi chém thành muôn mảnh.

Vừa dứt lời, tên mặt thẹo sát khí đằng đằng từng bước một đi đến chỗ Tiêu Phàm, Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử bị ba người Độc Nha Tiểu Đội cuốn lấy, căn bản không thể đến trợ giúp.

Chỉ có Tiểu Kim nổi giận đùng đùng hướng về tên mặt thẹo phóng đi, mặc dù nó chỉ là Tứ Giai sơ kỳ nhưng nó cũng không hề sợ hãi.

- Tứ Giai Hồn Thú?

Tên mặt thẹo khinh thường một chút, Hồn Thú Tứ Giai chết ở trong tay hắn đã đếm không hết, làm sao có thể để Tiểu Kim vào mắt.

Bá Vương Quyền oanh ra, tiếng xé gió vang lên, bất quá Tiểu Kim lại lăng lệ vung ra một trảo trực tiếp cứng đối cứng.

- A

Tên mặt thẹo kêu thảm, chỉ thấy huyết quang bay lên trước mặt hắn.

Không đợi hắn lấy lại tinh thần thì Tiểu Kim đã cắn một phát lên đùi hắn, dùng sức xé ra, một mảng lớn huyết nhục bị xé rách xuống, máu tươi chảy ào ào ra.

Ầm một tiếng!

Tiểu Kim một cước đá vào ngực hắn, thanh âm xương gãy liên tục vang lên, tên mặt thẹo bay ra mười mấy mét đụng gãy ba bốn cái cây mới dừng lại, xem ra một kích này của Tiểu Kim rất khủng bố a.

Mọi thứ đều xảy ra trong chớp mắt, mấy người Lăng Phong cùng ba người Độc Nha Tiểu Đội nhìn thấy một màn này cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, bọn hắn vẫn một mực xem nhẹ Tiểu Kim, làm sao biết Tiểu Kim lại khủng bố đến như vậy.

- Khụ khụ

Tiêu Phàm gian nan đứng dậy, sương mù màu đen đỉnh đầu hắn cuồn cuộn chậm rãi lại ngưng tụ thành một đạo hắc ảnh giống như U Linh Chiến Hồn lúc trước không có gì thay đổi.

- Làm sao có thể! Chiến Hồn của ngươi rõ ràng đã tan biến!

Tên mặt thẹo máu me khắp người, ngay cả đứng lên cũng có chút khó khăn, khi nhìn U Linh Chiến Hồn của Tiêu Tiêu vẫn bình thường thì bộ mặt hắn không thể tưởng tượng nổi.

Không chỉ bọn hắn kinh ngạc mà ngay cả Tiêu Phàm cũng ngạc nhiên không thôi, Chiến Hồn một khi bị thương thì không thể nào trong một thời gian ngắn khôi phục như cũ, nhưng U Linh Chiến Hồn lại hoàn hảo như lúc ban đầu, việc này quả thật quá tà môn a.

- Đúng rồi, vừa nãy Bạch Thạch rung động một cái, chẳng lẽ nó không chỉ có thể trị thương thân thể mà còn có thể trị thương cho Chiến Hồn?

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm kích động vô cùng, Bạch Thạch mang cho hắn kinh hỉ quá lớn.

- Hiện tại đến lượt ngươi.

Tiêu Phàm đi từng bước đến chỗ tên mặt thẹo, mặc dù vừa mới bị thương nhưng U Linh Chiến Hồn phục hồi cũng giúp cho thương thế của hắn hồi phục.

Tên mặt thẹo tê liệt nằm trên mặt đất không ngừng bò về phía sau, Tiểu Kim vừa rồi tát cho hắn một cái làm cho hắn hoàn toàn mất đi chiến lực, giờ phút này làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm.

- Lão Nhị, Lão Tam, Lão Tứ, cứu ta!

Tên mặt thẹo đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía ba người Độc Nha Tiểu Đội mặt khác.

Ba người nhìn nhau, cuối cùng lại không có xuất thủ, hiển nhiên cũng có chút kiêng kị Tiêu Phàm.

- Lão Đại, chúng ta cũng muốn cứu ngươi nhưng không thể cùng ngươi chết chùm a.

Nam tử xấu xí âm hiểm cười sau đó nhìn về phía hai người khác:

- Lão Tam, Lão Tứ, các ngươi nói sao?

- Lão Nhị nói đúng.

Nam cùng mũi ưng râu quai nón gật gật đầu, hiển nhiên cũng không có ý muốn xuất thủ cứu giúp.

- Các ngươi, các ngươi...

Tên mặt thẹo vô cùng phẫn nộ, mắt như chuông đồng sau đó bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

- Chúng ta đi

Nam tử xấu xí để lại một câu nói chuẩn bị thối lui.

- Ngăn bọn hắn lại, một tên cũng không chừa.

Tiêu Phàm gầm lên một tiếng, Bá Đạo Thiên Quyền đánh ra, con ngươi tên mặt thẹo co rụt lại, trong mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, hắn chưa bao giờ nghĩ đến mình lại phải chết ở chỗ này.

Chỉ một giây, sự sợ hãi trong mắt tên mặt thẹo ấy biến mất không thấy nữa thay vào đó lại có một loại giải thoát, ngay cả huynh đệ của mình đều bỏ mình đi thì hắn còn gì lưu luyến đây?

Bất quá Tiêu Phàm lại không có thương xót chút nào, ác giả ác báo, kẻ giết người vĩnh viễn phải giết, Tiêu Phàm là không thể nào thủ hạ lưu tình.

Oanh một tiếng, thân thể tên mặt thẹo ngã xuống đất không còn bất cứ cử động nào.

- Đi mau!

Ba người Độc Nha Tiểu Đội thấy thế liền không chút do dự thối lui.

- Muốn đi sao, hiện tại trễ rồi! Liệt Ngục Yêu Phượng!

Lăng Phong cười lạnh một tiếng, Cửu Phẩm Chiến Hồn: Liệt Ngục Yêu Phượng xuất ra, khí tức hỏa diễm bá đạo quét sạch tứ phương.

- Cửu, Cửu Phẩm Chiến Hồn!

Nam tử mũi ưng mồm miệng có chút run rẩy, hắn lúc này mới phát hiện Lăng Phong cùng hắn giao chiến đến nay vẫn còn chưa thi triển Chiến Hồn.

Một kẻ Chiến Tôn cảnh trung kỳ nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn thì cho dù là Chiến Tôn đỉnh phong cũng có thể chiến một trận, há lại sợ một tên Chiến Tôn cảnh hậu kỳ như hắn?

- Ngân Hoàng Lao Lung.

Tiểu Ma Nữ gần như đồng thời quát nhẹ một tiếng, Ngân Hoàng Đằng hướng về bốn phương tám hướng bao phủ tới đan thành một tấm lưới lớn.

- Kim Cương Thần Quyền.

Bàn Tử thừa dịp nam tử xấu xí không chú ý liền đánh một quyền vào bộ ngực hắn, Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu có uy lực vô cùng lớn, một quyền này không lập tức giết hắn đã rất là may mắn rồi.

Nam tử xấu xí muốn chạy trốn cũng không kịp, dây leo đầy trời đã đem hắn và tên râu quai nón trói lại.

- Hỗn trướng.

Nam tử mũi ưng bị vô số hỏa diễm đốt cháy lại bị Tiêu Phàm oanh mấy quyền, trên người hắn không có một chỗ nào hoàn hảo, sắc mặt khó coi vô cùng, hắn làm sao nghĩ Độc Nha Tiểu Đội cũng có ngày lật thuyền trong mương.

Độc chiến một mình Lăng Phong thì hắn còn có thể miễn cưỡng ứng phó nhưng đối mặt với hai người Tiêu Phàm và Lăng Phong thì ngay cả cơ hội chạy trốn hắn đều không có.

- Vô Tận Chi Kiếm!

Tiêu Phàm một kiếm xuyên thẳng yết hầu cùa tên mũi ưng, vòi máu phun ra rồi không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.

Sau khi giết nam tử mũi ưng thì Tiêu Phàm lại hướng về vị trí Tiểu Ma Nữ đi đến, nói ra:

- Thả tên hầu tử kia ra trước.

Tiểu Ma Nữ gật đầu, nàng cũng hận không thể lập tức làm thịt mấy người kia, hiện tại bốn người bọn Tiêu Phàm đã vây quanh như thế nếu mà còn đễ hai tên này chạy thoát thì cũng quá mất mặt đi.

- Tha...

Nam tử xấu xí vừa được thả ra liền muốn nói cái gì thì bị Bàn Tử trực tiếp bẻ gãy cỗ, một mệnh ô hô.

Cuối cùng chỉ còn lại một tên râu quai nón, khi hắn nhìn thấy ba bộ thi thể trên mặt đất thì toàn thân run một cái:

- Tha mạng, đại nhân tha mạng, ta nguyện ý dùng một bí mật đổi lấy mạng của ta.

- Nói.

Tiêu Phàm ngữ khí băng lãnh, trong mắt hắn, tên râu quai nón này đã là một người chết.

- Độc Nha Tiểu Đội ta sở dĩ giết người là bởi vì được Tôn gia ủy thác, không cho phép ngoại nhân xâm nhập nơi này, cứ giết một người thì Tôn gia nguyện ý cho chúng ta 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Râu quai nón nơm nớp lo sợ nói.

- Vì sao không cho những người khác đến nơi này?

Lăng Phong cau mày một cái.

- Cụ thể ta cũng không biết, bất quá chúng ta suy đoán bên trong hẳn là có một thứ đồ vật quý giá nào đó.

Râu quai nón vô cùng khẩn trương:

- Cầu các vị đại hiệp tha mạng, giết ta các ngươi cũng không được chỗ tốt nào.

- Ta biết, bất quá ngươi chết thì đối với chúng ta cũng không có chỗ xấu.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, một đạo Kiếm Hồn trong nháy mắt xuyên thủng cổ tên râu quai nón.

- Ngươi!

Râu quai nón bưng lấy cổ, lời đến miệng còn chưa dứt lời liền đã ngã xuống.

- Ta cũng không có đáp ứng tha cho ngươi.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói, giống như vừa làm một việc không đáng nhắc đến.

Cầu Kim Phiếu-Cầu Đề Cử-Cầu Like

Đọc truyện chữ Full