DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 140: Người giàu nhất mạt thế (5)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cho dù là buổi tối thì nhiệt độ vẫn rất cao, Lục Nhiên đi một đoạn lại dừng một lúc, trên thân toàn là mồ hôi, hắn lấy mũ xuống phẩy phẩy quạt gió.

Đằng sau có xe chạy tới, ánh sáng chiếu rọi trên đường cái, làm con đường phía trước hoàn toàn sáng rực lên.

Lục Nhiên đội lại mũ, đứng ở ven đường, nghiêng đầu chờ chiếc xe phía sau đi qua.

Nhưng chiếc xe kia lại dừng ở ngay bên cạnh hắn.

Lục Nhiên nhíu mày.

Cửa xe hạ xuống, là một cô gái xinh đẹp nhưng xa lạ, mái tóc mềm mại xõa trên vai, dưới thời tiết oi bức, cô lại nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái, lộ ra một cỗ mát mẻ kỳ lạ.

Nhưng trên mặt không có chút biểu tình gì, giống như là mặt đơ vậy…

Thần sắc của cô gái lãnh đạm đánh giá hắn một chút, không biết có phải là ảo giác của Lục Nhiên không, mà hắn dường như nhìn thấy đáy mắt cô hiện lên hai chữ “phiền phức”.

“Lục Nhiên?”

“Ừ.” Vừa rồi trong đội ngũ đã có người kêu tên hắn, nên lúc này bị người ta gọi ra, Lục Nhiên cũng không thấy kỳ lạ: “Có chuyện gì không? Trên người tôi chẳng có cái gì đâu, nếu muốn cướp thì tìm nhầm người rồi.”

Đã biết hắn bị cắn mà còn đuổi theo, hắn chỉ có thể nghĩ ra cái lý do này thôi.

“Lên xe.” Sơ Tranh đặt tay trên cửa xe, khẽ giương cằm.

“Hả?” Lục Nhiên rất chắc chắn, hắn không biết cô gái mặt liệt này.

“Lên xe.”

Sơ Tranh lặp lại một lần nữa, lỗ tai thẻ người tốt có vấn đề rồi à? Hay là bị cắn xong thì bắt đầu không hiểu tiếng người rồi?

Nếu như tên này mà biến thành zombie…

Vậy thì cô phải làm cách nào để một con zombie cảm thấy cô là người tốt chứ? Hái đầu người cho hắn ăn hả?!

Đầu ngón tay Lục Nhiên khẽ kéo một bên mũ lên, lộ ra một đôi mắt sáng như sao trời, hắn giơ cánh tay lên trước mặt Sơ Tranh: “Tôi đã bị cắn, cô còn muốn cho tôi lên xe à?”

Lục Nhiên vừa nói xong câu này, thì tổ ba người vốn đang không hiểu chuyện gì lập tức giật mình.

Bầu không khí trong xe đột nhiên lâm vào quỷ dị.

“Lên xe.” Sơ Tranh nói lần thứ ba.

Còn để cô phải nói thêm một lần nữa, cô dự định trực tiếp động thủ luôn đấy.

Lục Nhiên lui lại một khoảng: “Chúng ta không quen nhau.”

“Bây giờ thì quen rồi.”

Lục Nhiên: “…”

Quen biết gì chứ?

Hắn còn chưa nói chuyện với cô quá năm câu nữa mà.

“Sao cô lại cho tôi lên xe?” Ánh mắt Lục Nhiên hơi thay đổi, âm cuối còn mang theo vẻ đùa cợt: “Không phải cô cảm thấy tôi có thể thức tỉnh dị năng chứ?”

Sơ Tranh dần dần lộ ra khí thế hung ác: “Lên hay không?”

Ngón tay Lục Nhiên đè lên mép mũ: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Lúc này hắn ngoại trừ cái mạng không biết còn kéo dài được bao lâu này ra, thì trên người cũng không có thứ gì tốt để người ta ngấp nghé cả.

Mà chính hắn cũng không rõ mình sẽ chết sau mấy tiếng nữa…

Tay lái phụ có người, nên Lục Nhiên ngồi vào hàng ghế sau.

Dịch Tiếu và Hạ Thành ôm chặt nhau, chỉ chiếm vị trí của một người, vẻ mặt đầy hoảng sợ nhìn hắn.

Lục Nhiên dường như bị hai người này chọc cười: “Sợ thành thế này mà còn dám cho tôi lên xe, các người không sợ tôi cắn hết các người à?”

“Đánh ngất hắn đi.” Sơ Tranh phân phó Bảo ca.

Ồn ào quá.

Lục Nhiên: “…”

Bảo ca nhanh chóng xoay người bổ một cái vào cổ Lục Nhiên.

Trước mắt Lục Nhiên tối sầm lại, suy nghĩ cuối cùng chính là ——không phải hắn lên nhầm xe của bọn buôn người rồi chứ?

Xe xóc nảy, tia sáng có chút âm u, đột nhiên có ánh sáng nóng bỏng quét qua gò má.

Lục Nhiên dần dần có ý thức.

Bên người có mát lạnh cảm giác, Lục Nhiên theo bản năng dịch qua bên kia một chút, dán vào thứ lạnh buốt kia.

Nhưng rất nhanh liền bị đẩy ra.

Lục Nhiên lại ngang nhiên xông qua, và lần nữa bị đẩy ra.

“Cô Sơ Tranh, hình như hắn tỉnh rồi.”

Có âm thanh vang lên bên tai.

Lục Nhiên lấy lại ý thức, khẽ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt chính là sườn mặt băng lãnh của nữ sinh, chiếu theo tư thế của hắn lúc này, thì có lẽ vừa rồi đã dựa vào bờ vai nữ sinh.

Ở bên khác là một nam sinh đeo kính, nhìn rất hiền lành.

Lục Nhiên phát hiện mình vẫn đầy đủ tứ chi, ngoại trừ đầu óc có chút choáng váng thì không có triệu chứng khác.

“Còn sống à.” Lục Nhiên nhướn mày.

Còn tưởng là lên phải xe đen, gặp phải chuyện giết người phân thây hoặc cái gì đó tàn nhẫn lắm chứ.

“Cậu cảm thấy thế nào rồi?” Dịch Tiếu vẫn còn hơi sợ hắn: “Có xúc động muốn cắn người không?”

Lục Nhiên nhấp cánh môi khô nứt: “Có chút.”

Dịch Tiếu trực tiếp dán lên cửa sổ xe.

Hạ Thành và Bảo ca đang lái xe, cũng tập trung lực chú ý trên người hắn, giống như hắn chỉ chờ hắn há mồm là lập tức lao vào chế phục hắn.

Chỉ có nữ sinh kia, thần sắc lãnh đạm nhìn về phía trước, vững như bàn thạch.

“Ha ha ha ha.” Lục Nhiên cười to.

Dịch Tiếu: “…”

Bảo ca và Hạ Thành cũng biết mình vừa bị chơi xỏ, Bảo ca hung thần ác sát nguýt hắn một cái: “Trò đùa này không buồn cười chút nào cả.”

Lục Nhiên lập tức thành khẩn xin lỗi: “Rất xin lỗi, vì không nhịn được nên mới trêu chọc các anh, dù sao nhìn các anh cũng có vẻ rất to gan.”

Hạ Thành × Dịch Tiếu: “…” Rốt cuộc cậu nhìn từ đâu mà cho rằng chúng tôi rất to gan, chúng tôi đang sợ chết khiếp đấy được không!

Lục Nhiên không muốn cắn người, mà chỉ có chút khát và choáng đầu, cùng với hơi buồn nôn.

Dịch Tiếu rất tri kỷ đưa nước cho hắn.

Lục Nhiên thấm nhuận yết hầu, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

“Cậu bị cắn bao lâu rồi?” Hạ Thành cẩn thận hỏi.

“Ừm… Tôi ngất bao lâu?” Lục Nhiên theo thói quen đè thấp vành mũ, ngăn trở nửa phần dung mạo của mình.

Tuy nhiên lúc hắn ngủ, thì ba người Hạ Thành, Dịch Tiếu và Bảo ca đã vây xem dáng vẻ của hắn rồi.

Thật là đẹp mắt.

Giống y như minh tinh vậy.

Mũi là mũi, mắt là mắt…

Lúc Bảo ca hình dung như thế, thì bị Dịch Tiếu và Hạ Thành đồng thời khinh bỉ.

Ai mà không có mắt là mắt, mũi là mũi chứ.

Lớn lên không phải như thế thì đều không phải người.

Bảo ca: “…” Lại ăn thiệt.

“Bây giờ là hơn ba giờ chiều.” Dịch Tiếu nhìn đồng hồ đeo tay.

“Hai mươi tám tiếng.” Lục Nhiên nói.

Máu thánh phụ của Dịch Tiếu lại bắt đầu phát tác, an ủi hắn: “Cứ nghĩ theo hướng tốt một chút đi, có lẽ cậu có thể thức tỉnh dị năng đấy.”

“Cũng có thể là thời kỳ ủ bệnh dài.” Thanh âm lạnh như băng chen vào.

Nếu bị cắn mà biến thành zombie nhanh thì vài phút, chậm thì mấy tiếng.

Cũng có người chống đỡ được lâu hơn một chút, sau vài ngày bị cắn mới biến thành zombie.

Lục Nhiên: “…” Đâm vào tim người ta rồi.

Dịch Tiếu: “…” Cho nên cô Sơ Tranh, rốt cuộc thì cô nhặt hắn lên làm gì?

Lục Nhiên nhìn về phía cô gái bên cạnh: “Tại sao cô lại cho tôi lên xe?”

“Bởi vì tôi phải làm một người tốt.” Sơ Tranh cực kỳ nghiêm túc chỉ vào mình: “Anh có cảm thấy tôi là một người tốt không?”

Lục Nhiên đầu tiên là nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó là phì cười ra tiếng.

Vẻ mặt của ba người còn lại cũng rất phức tạp.

Một người có thể mặt không đổi sắc vây xem người ta bị zombie truy sát, lại còn biểu thị chờ bọn họ bị giết hết thì xuống nhặt trang bị, có thể là người tốt được sao?

Cô Sơ Tranh hình như có hiểu lầm gì đó với bản thân mất rồi?

“Làm người tốt ở mạt thế này, lời như thế mà cô cũng dám nói à.” Ở mạt thế làm gì còn người tốt: “Đến tôi là ai cũng không biết, mà còn dám cho tôi lên xe, lá gan của cô cũng thật lớn.”

Sơ Tranh: “Một tên bị đuổi ra đường không xu dính túi, chỉ còn nửa cái mạng.”

Lục Nhiên: “…”

Tổ ba người: “…”

Có đôi khi tiểu tỷ tỷ nói chuyện rất… Đau tim.

Lục Nhiên vốn đã hơi choáng váng, nói chuyện với Sơ Tranh hắn lại càng cảm thấy choáng váng hơn.

Lục Nhiên bỗng nhiên suy yếu xuống: “Chúng ta đang ở đâu đây?”

“Ừm, đường đến căn cứ Khánh An.” Dịch Tiếu nói.

Ánh mắt Lục Nhiên nhìn hướng về phía trước: “Những người phía trước đâu?”

“Chúng ta không đi cùng một con đường với bọn họ.” Dịch Tiếu giải thích: “Đi một con đường khác đến.”

Lục Nhiên dường có chút kỳ quái: “Mọi người biết đường à?”

Đọc truyện chữ Full