DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 131: Ác Linh lui tán (29)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

“Em đang gọi điện thoại cho ai thế?” Hạ Hàn từ phía sau ôm lấy Sơ Tranh, tò mò hỏi.

Sơ Tranh cúp điện thoại: “Không có ai.”

Hạ Hàn xị mặt xuống, nói thầm một tiếng: “Lại không nói cho anh biết.”

Sơ Tranh nghiêng đầu, mổ trên cánh môi hồng của hắn mấy cái: “Ngoan, buông em ra.”

“Ôm một lát.”

“… Anh không cảm thấy đứng trên ban công mà có động tác thế này rất kỳ quái sao?” Sơ Tranh ra hiệu hắn nhìn ra ngoài biệt thự.

Hai người chăm sóc cây cảnh đang nhìn về phía bọn họ bên này.

Mặc dù cách khá xa, nhưng tư thế của Hạ Hàn quả thật có chút quái dị…

Hạ Hàn ho khan một cái, buông Sơ Tranh ra, kéo cô vào phòng, đặt cô lên trên cửa sổ thủy tinh hôn.

Sơ Tranh thuận tay kéo màn cửa lên, hơi ngửa đầu đáp lại Hạ Hàn.

Thật lâu sau Hạ Hàn mới buông cô ra, hắn tựa vào cô thở dốc.

“Vừa rồi anh phát hiện thứ này ngoài cửa, gửi cho em.”

Trong tay Hạ Hàn đang cầm một phong thư.

Chỗ ô người nhận ghi tên Sơ Tranh.

Sơ Tranh cưỡng chế ôm hắn, mở thư ra.

—— Ngày mười lăm tháng bảy, đến quỷ môn quyết chiến.

Phía trên chỉ có mấy chữ như thế.

Đây ai vậy?

Ai muốn đi quyết chiến?

Chưa được sự đồng ý của ta đã tùy tiện quyết định, đây không phải là lừa đảo sao?

“Đừng có cái gì cũng nhặt vào nhà.” Sơ Tranh ném lá thư đi, giáo dục Hạ Hàn.

“Nhưng trên đó viết tên em.” Hạ Hàn nói: “Mà cũng không phải anh nhặt, anh lấy trong hòm thư ra mà.”

Sơ Tranh nhìn hắn.

Hạ Hàn thì thầm một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vô tội: “Vốn không phải anh nhặt mà.”

Sơ Tranh tiếp tục nhìn hắn.

Hạ Hàn: “…”

Hạ Hàn rụt cổ: “Biết rồi.”

Sơ Tranh sờ đầu hắn: “Ngoan.”

Vẫn là sờ cái này dễ chịu nhất.

“Tiểu mỹ nhân, em có thể đừng sờ đầu anh… không?” Thanh âm của Hạ Hàn ngày càng yếu ớt: “Em sờ, em cứ sờ đi.”

Đầu của hắn bị sờ đến sắp trọc luôn rồi.

Sơ Tranh không nhìn thấy, chữ viết trên lá thư bị cô ném đi chậm rãi biến mất.

Hạ Hàn không thể rời khỏi biệt thự, nhưng người khác có thể tìm tới cửa.

Hạ Hàn mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa thì khẽ nhíu mày: “Sư thúc… Lão thiên sư, có chuyện gì không?”

“Sư phụ, ngài xem đi!” Lão thiên sư còn chưa lên tiếng, thanh niên đã chỉ vào sau lưng Hạ Hàn trước.

Phía sau Hạ Hàn, ác quỷ đang bay giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

“Sư phụ, con đã nói hắn dùng biện pháp bàng môn tà đạo rồi mà, ngài xem hắn làm bạn với ác quỷ kìa

Thanh niên lòng đầy căm phẫn chỉ trích.

Ác quỷ: “…” Ta đã hoàn lương!

“Hạ Hàn.” Lão thiên sư trầm mặt: “Con ác quỷ này là ngươi nuôi?”

Thiếu niên đứng trong cánh cửa, con rồng thêu trên ống tay áo sinh động như thật, như muốn vượt qua mây trắng, bay thẳng lên trời cao, làm nổi bặt dáng người thẳng tắp của thiếu niên, thanh tuyển mà xinh đẹp.

Hắn lúc này rất khác so với thiếu niên trong ấn tượng của bọn họ.

“Phải.” Thiếu niên gật đầu.

“Sư phụ, ngài nghe thấy chưa, hắn thật sự nuôi ác quỷ!” Thanh niên kích động.

“Hạ Hàn, ngươi có biết mình đang làm gì không?” Sắc mặt lão thiên sư hơi trầm xuống, ác quỷ… Hắn thật sự có thể làm ác quỷ nghe lời hắn!

“Ta chưa từng làm chuyện gì cả.” Thanh âm của thiếu niên rất nhẹ nhàng.

“Ngươi nuôi ác quỷ, ngươi có thể không có ý muốn hại người được sao?” Thanh niên cứng cổ.

“Ta không có ý định hại người.” Thiếu niên lắc đầu giải thích: “Ta nuôi hắn chỉ là chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng chưa từng hại người.”

“Phi, ngươi nói không có thì là không có? Nếu không hại người, thì sao hắn lại biến thành ác quỷ được?”

Ác quỷ: “…” Ta vừa sinh ra đã là ác quỷ không được sao?!

“Ta giết bọn chúng!” Ác quỷ tiến lên, nói với Hạ Hàn.

Vị ác bá kia từng nói, không thể để Hạ Hàn bị bắt nạt, nếu không thì hắn sẽ xong đời.

Hạ Hàn: “…”

Lão thiên sư: “…”

Thanh niên: “Sư phụ ngài nghe thấy chưa, ngài nghe thấy chưa, hắn còn dám nói hắn chưa từng hại người nữa à?”

Hạ Hàn ngăn ác quỷ lại.

Lão thiên sư cũng không động thủ, ánh mắt lão hướng vào bên trong biệt thự nhìn vài lần: “Hạ Hàn, vị cô nương kia đâu?”

“Vị cô nương nào?” Bọn họ lại dám đến tìm tiểu mỹ nhân!

“Ngươi biết ta đang hỏi ai.”

“Tìm ta làm gì?”

Thanh âm vang lên từ phía sau, lão thiên sư và thanh niên đồng thời quay người lại.

Sơ Tranh đang bay trên bậc thang, lần này cả lão thiên sư và thanh niên đều nhìn thấy được.

Trong lòng lão thiên sư tràn đầy kinh nghi, cô xuất hiện từ khi nào?

“Cô nương từ đâu đến?” Lão thiên sư trấn định hỏi.

“Mắc mớ gì tới ngươi?”

Lão thiên sư nghẹn họng: “Ngươi đi theo Hạ Hàn mà không có mục đích gì sao?”

“Mắc mớ gì tới ngươi?”

Lão thiên sư: “Hạ Hàn là con người, ngươi là quỷ, ngươi đi theo hắn…”

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không phải các ngươi đã đuổi hắn ra khỏi sơn môn rồi à, hắn có làm sao đi nữa thì liên quan gì đến ngươi?”

Hạ Hàn cũng nói: “Lão thiên sư, đây là chuyện của ta, không phiền ông hao tâm tổn trí.”

“Cô nương, ngươi phải hiểu cho rõ ràng, người quỷ khác biệt…” Lão thiên sư thao thao bất tuyệt, ý tứ đại khái chính là, Sơ Tranh thân là một con quỷ, không thể ở bên cạnh Hạ Hàn được.

Thanh niên ở bên cạnh phụ họa, cũng giật dây lão thiên sư, để lão bắt Sơ Tranh và con ác quỷ kia lại.

Ồn ào quá!

Lão ta đến để nói với cô những chuyện này à?

Rảnh đến điên rồi sao?

Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, ấn ấn mấy cái.

Ngay lúc lão thiên sư đang nói đến hăng say, hai quỷ sai có ấn ký của cơ qua Địa phủ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lão thiên sư tất nhiên biết quỷ sai của Địa phủ.

Những con quỷ này đều có chức vị không nhỏ, có thể so sánh với công chức quốc gia, tất nhiên cũng không sợ những thiên sư như bọn họ.

Quỷ sai quét mắt một vòng qanh lão thiên sư, quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh: “Sơ Tranh cô nương, có chuyện gì không?”

“Hai người kia, quấy nhiễu đến quỷ.”

Quỷ sai lập tức nghiêm túc phê bình lão thiên sư và thanh niên: “Hai vị thiên sư, Sơ Tranh cô nương lưu lại nhân gian một cách hợp pháp, mong hai vị đừng đến quấy rầy Sơ Tranh cô nương nữa.”

Lão thiên sư: “…”

Thanh niên: “…”

Đây là loại thao tác gì?

Cô thế nhưng lại đi cáo trạng với cơ quan Địa phủ?

Hơn nữa những quỷ sai từ trước đến nay luôn chậm chạp, mà bây giờ lại đến nhanh như thế!

“Không phải, là chỗ này có ác quỷ!” Thanh niên chỉ vào phía sau lưng Hạ Hàn.

Nhưng sau lưng Hạ Hàn lúc này trống rỗng, làm gì còn ác quỷ nào nữa.

“Sao không thấy nữa, vừa rồi còn ở đây mà?” Thanh niên gạt Hạ Hàn ra, đi một vòng quanh phòng khách: “Vừa rồi còn ở đây, nhất định là hắn đã trốn đi rồi!!”

Thanh âm lạnh như băng của Sơ Tranh vang lên: “Bây giờ bọn họ còn nói xấu ta.”

Thanh niên: “…” Ai nói xấu ngươi chứ!

“Sư phụ lúc nãy ngài cũng nhìn rõ mà, chỗ này có ác quỷ phải không?”

Lão thiên sư gật đầu.

Hai quỷ sai liếc nhìn nhau: “Sơ Tranh cô nương, có thể cho chúng ta kiểm tra một chút không?”

Hai tay Sơ Tranh đút trong túi: “Xin cứ tự nhiên.”

Hai quỷ sai kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, nhưng không thấy có con ác quỷ nào.

Quỷ sai: “Vị thiên sư này, nói xấu quỷ lưu lại nhân gian một cách hợp pháp, căn cứ vào hiệp nghị của địa phủ và thiên sư, chúng ta có quyền tiến hành khởi tố ngươi, ngươi phải tiến hành bồi thường.”

Thanh niên: “…”

Lão thiên sư: “…”

Thanh niên không biết, vì sao quỷ sai lại không phát hiện ra con ác quỷ kia, hắn chỉ vào Sơ Tranh: “Vậy… vậy cô ta, cô ta và con người ở bên nhau!”

“Đây là chuyện hợp pháp.” Quỷ sai nói: “Sơ Tranh cô nương không phải là ác quỷ, nếu cô ấy tình nguyện ở bên con người, chỉ cần cô ấy không tạo thành thương tổn cho con người, thì đều thuộc về hành vi hợp pháp.”

Đọc truyện chữ Full