DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Thần Bùng Cháy Đi
Chương 59: Thần tượng quốc dân (29)

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tô Tửu cẩn thận quan sát sắc mặt Sơ Tranh, nhưng làm hắn thất vọng rồi, Sơ Tranh vẫn bình thản như cũ, ánh mắt không có chút gợn sóng nào, giống như những lời hắn vừa nói, đối với cô cũng chỉ như câu hỏi “hôm nay cô muốn ăn gì” mà thôi.

“Sao cũng được.”

Tô Tửu: “…”

Sao cũng được là đồng ý rồi? Hay là trả lời hắn cho có lệ?

“Trên lầu có phòng, tự mình chọn.” Sơ Tranh đứng dậy: “Ngủ ngon.”

Tô Tửu vội vàng đứng lên theo: “Tôi rất sợ, tôi ngủ cùng cô được không, tôi rất ngoan, sẽ không lộn xộn đâu.”

“Cậu không lộn xộn?” Cái tên yếu gà này đã quên mình từng làm gì rồi à, ai cho hắn dũng khí mà dám nói ra câu đó chứ!

“…” Tô Tửu nhớ đến lúc quay “đại minh tinh khiêu chiến”, hắn đều không nhớ rõ tại sao mình lại lăn đến bên cạnh cô được.

Tô Tửu quấn lấy Sơ Tranh, Sơ Tranh bị hắn làm cho đau đầu, lúc lên lầu, thuận tay nhốt hắn vào một căn phòng, tiện thể khóa cửa lại.

Tô Tửu gõ cửa gọi cô.

Không nghe thấy.

Không nghe thấy.

Tôi không nghe thấy.

Sơ Tranh vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng trở về phòng.

Sau đó, Tô Tửu không ngừng gọi điện thoại tới, Sơ Tranh không lấy ví của hắn, cũng quên tịch thu điện thoại di động! Lần sau phải chú ý!

[ Tô Tửu: Trong phòng không có chăn. ]

Gọi điện thoại không nghe, Tô Tửu liền gửi nhắn tin.

[ Sơ Tranh: Không thể. ]

Yếu gà muốn lừa cô, không có cửa đâu!

[ Tô Tửu: Không có thật, cô xem. ]

Tô Tửu gửi ảnh qua, trên giường trong phòng quả thực không có chăn.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đi đến căn phòng kia của Tô Tửu, cô mở cửa phòng ra, Tô Tửu cầm điện thoại di động của hắn, vẻ mặt mờ mịt lại có chút bất lực đứng chờ sẵn ở cửa.

Sơ Tranh một tay cướp điện thoại đi, cấp tốc đóng cửa lại: “Tự mở máy sưởi đi, không lạnh chết được.”

Tô Tửu ngu ngơ đứng trong phòng.

Hắn bị giam lại rồi?!

Hắn nhìn cửa phòng, lại nhìn bàn tay trống rỗng của mình —— rõ ràng là thế.

Đầu hắn tựa vào cửa phòng, vẻ mặt thất bại.

Không được!

Hắn còn chưa nghĩ cách giam cô, sao lại bị giam ngược lại chứ?

Tô Tửu quay đầu nhìn cửa sổ, phía dưới tầng này có một cái mái che, là thiết kế để trang trí cho biệt thự, nhưng cái mái che này lại nối liền với gian phòng bên cạnh.

Tô Tửu nhìn xuống dưới một chút, cái chăn bị hắn ném xuống lúc nãy, nằm lẻ loi trơ trọi trong nền tuyết trắng.

Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, lạnh đến thấu xương.

Sơ Tranh tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ, thì nghe thấy bên cửa sổ phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

Thanh âm kia vang lên trong hoàn cảnh an tĩnh, cực kì rõ ràng.

Sơ Tranh buộc chặt dây lưng áo ngủ, đi qua kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ, Tô Tửu đang ghé vào bên ngoài.

Sơ Tranh: “…” Phục rồi! Xem ra phải khóa cả cửa sổ nữa!

Cô mở khóa cửa sổ ra, gió lạnh liền lùa vào, sắc mặt Tô Tửu lạnh cóng đến khó coi, vô cùng đáng thương nhìn cô.

Mái tóc mềm mại bị gió thổi đến rối loạn, giống như vừa bị người ta chà đạp.

Sơ Tranh nâng tay đè chặt đầu hắn: “Cậu muốn chết thì có thể nói với tôi.”

Xử lý cậu, tôi tình nguyện cống hiến sức lực.

“Tôi muốn cô.”

Sơ Tranh một mặt nghiêm túc ấn lấy đầu hắn, có chút lạnh, sờ lên không dễ chịu như lúc trước.

“Tôi sắp rơi xuống rồi.” Tay Tô Tửu hơi run rẩy, sắp đứng không vững, cô còn ấn lấy hắn nữa.

Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì dời tay ra khỏi đầu hắn, đưa đến trước mặt hắn, Tô Tửu lập tức nở nụ cười, đặt bàn tay lạnh buốt của mình vào lòng bàn tay cô.

Sơ Tranh dùng sức kéo hắn vào, Tô Tửu như khối băng cứ thế ngã vào trong ngực cô, Sơ Tranh một tay ôm hắn, đóng kỹ cửa sổ lại.

Cả người Tô Tửu đều lạnh cóng, thân thể hắn run nhè nhẹ, Sơ Tranh mang hắn vào phòng tắm, mở nước ấm cho hắn ngâm.

“Cô không đuổi tôi ra à?” Tô Tửu đứng trước bồn tắm lớn, cẩn thận hỏi cô.

“Tôi không muốn sáng mai cảnh sát tới cửa tìm tôi uống trà.”

Sơ Tranh nói xong liền ra khỏi phòng tắm, cửa phòng tắm đóng lại, Tô Tửu dựa vào bồn tắm cười lớn, hắn cởi quần áo xuống, xua tan một thân ý lạnh kia.

Sơ Tranh đứng trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, không ngạc nhiên chút nào khi trông thấy chiếc chăn trong nền tuyết, phía trên có tuyết mới rơi xuống, có lẽ sáng sớm ngày mai sẽ không nhìn thấy gì nữa.

Cô trầm mặc đứng gần một phút, sau đó kéo màn cửa lên, trở lại giường, nằm nghiêng nhìn những tin nhắn chúc mừng năm mới trong điện thoại.

Ngay lúc cô đang nhìn đến xuất thần, một thân thể ấm áp ôm cô từ phía sau, âm thanh trầm thấp của thiếu niên vang lên: “Cố tổng, chúc mừng năm mới.”

Sơ Tranh xoay người đẩy tay hắn ra, thiếu niên lại thuận thế chui vào trong ngực cô.

Sơ Tranh: “…”

“Ngủ ngon, Cố tổng.”

Sơ Tranh cầm di động, dừng lại gần ba giây, bàn tay đặt trên đầu thiếu niên, sờ đầu hắn…

Được rồi.

Không so đo với tên yếu gà, nếu không làm làm mất khí độ của cô.

Sơ Tranh an ủi mình một chút, rồi tiếp tục nhìn điện thoại di động, hô hấp của thiếu niên nhẹ nhàng chậm rãi, tay khoác bên hông cô, tướng ngủ vô cùng tốt.

Nếu tên này là con gái, có lẽ khó giữ được trong sạch đến giờ.

Đáng tiếc…

Tô Tửu bị tiếng pháo nổ đánh thức, trong thành phố không cho phép đốt pháo, nhưng luôn có người tuân theo tập tục truyền thừa suốt trăm ngàn năm qua.

Sơ Tranh cũng bị thanh âm kia làm ồn, kéo chăn trùm kín đầu, muốn ngăn trở âm thanh phiền phức kia.

Muốn ngủ một giấc thật ngon cũng không được, có biết phiền không!

Tô Tửu buồn cười ôm cô vào trong lòng, đưa tay che lỗ tai cô lại.

Thanh âm bên ngoài dần dần biến mất, Tô Tửu nhìn vào trong ngực mình một chút, thiếu nữ nhắm nghiền hai mắt, dán vào ngực hắn.

Hô hấp của Tô Tửu có chút ngưng trệ, ngón tay trượt từ tai cô lên đến gương mặt, cuối cùng dừng lại nơi khóe miệng.

Hắn buông ra một chút, chậm rãi cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi nữ sinh, hô hấp giao hòa, cánh môi chỉ cách môi cô hai centimet.

Thình thịch ——

Tô Tửu nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt.

Hắn nhìn người đang ở gần mình trong gang tấc, quyết định nhanh chóng, nhắm mắt lại, dán lên cánh môi đỏ mọng kia.

Mềm mại như trong tưởng tượng của hắn, giống như bông, hương thơm đặc thù của thiếu nữ xâm nhập vào đại não hắn, mỗi một lỗ chân lông dường như cũng đang run rẩy.

Tô Tửu chỉ dám hôn trộm một chút, như tên trộm làm việc xấu, cấp tốc rút lui, nhịp tim đập như sấm, thậm chí còn không dám nhìn người trong ngực mình.

Hắn không biết Sơ Tranh sẽ tỉnh lúc nào, ôm cô nằm một lát rồi đứng dậy xuống lầu.

Lúc Sơ Tranh thức dậy, Tô Tửu đã làm xong bữa sáng, đang chờ cô.

“Cậu không cần làm những việc này.” Sơ Tranh nói.

Tô Tửu rót sữa bò cho cô, nhu thuận nói tiếp: “Tôi tình nguyện nấu bữa sáng cho cô… Cố tổng chê đồ ăn tôi làm sao?”

Hắn lộ ra thần sắc thấp thỏm, giống như đang đứng trước đại sự đời người.

“… Rất tốt.”

Tô Tửu âm thầm thở phào, ngồi vào vị trí đối diện Sơ Tranh.

Lúc Sơ Tranh kiểm tra điện thoại, mấy thông báo cô được tag không ngừng nhảy ra.

Chuyện như vậy cũng hay xảy ra, Sơ Tranh không để ý lắm. Ai ngờ lúc vừa định xóa đi, ngón tay không cẩn thận chạm vào màn hình, lập tức mở thông báo đó ra.

Sơ Tranh định thoát ra, bỗng hơi ngừng lại, ngước mắt nhìn người đối diện.

“Tô Tửu?”

Tô Tửu ngẩng đầu, mỉm cười với cô.

“Cái này là cậu phát?” Sơ Tranh giơ điện thoại về phía hắn.

Trên màn hình điện thoại, là một tin Weibo.

Tô Tửu V: Lễ vật năm mới. [ Ảnh ]

Ảnh là hai bàn tay đan vào nhau, Sơ Tranh có thể nhận ra tay mình, bức ảnh này cô không có ấn tượng, chắc là sáng hôm nay Tô Tửu chụp lén.

Tô Tửu vội đứng lên, mặt mày hốt hoảng tìm điện thoại di động của mình: “Tôi… Tôi xóa ngay.”

Sơ Tranh nhìn hắn vài giây, ném điện thoại, nói: “Được rồi.”

Cũng đã phát lâu như vậy, nên chụp màn hình thì đã sớm chụp màn hình, bây giờ xóa thì có ích gì nữa, chỉ tổ vẽ vời thêm chuyện.

Đọc truyện chữ Full