DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
Chương 553: Bằng không, đồ Toàn thành của ngươi!

“Đây là tuyệt học của Bắc Môn tướng quân, Xích Diễm Ma Đồng!”

“Tiểu tử này là ai, vậy mà có thể để cho Bắc Môn tướng quân sử dụng tuyệt chiêu!”

“Các ngươi còn không biết đi, nghe nói cái tên này ở cửa thành ở trước mặt mọi người giết chết Bắc Sơn Thiết Nam công tử!!”

“Hóa ra là như vậy, khó trách Bắc Môn tướng quân lại tức giận như thế, tiểu tử này thật đúng là không biết sống chết a, thế mà lại còn dám vào thành!”

Ở bên trong tiếng nghị luận của mọi người thì hai con Hỏa Long đã nhấn chìm Diệp Trần vào trong đó.

Mà Diệp Trần giống như không kịp trở tay, trong nháy mắt đã bị hai con Hỏa Long này thôn phệ.

Trong chốc lát, tính cả nhiệt độ xung quanh, cũng nhanh chóng cao lên, thậm chí ở xa ngoài trăm thước đều cảm thấy toàn thân nóng lên, giống như lập tức đưa thân vào bên trong môt cái lò nung lớn, không thể không liên tục lùi lại lần nữa, đồng thời âm thầm sợ hãi thán phục, “Tuyệt chiêu Xích Diễm Ma Đồng của Bắc Môn tướng quân quả nhiên lợi hại!”

“Xem ra tiểu tử này không có một chút sức chống cự nào a!”

“Chỉ sợ đã bị đốt thành tro rồi đi!”

Ngay cả Thập Thất công chúa, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ vui mừng, “Xem ra căn bản không cần phụ thân đại nhân xuất mã, Bắc Sơn tướng quân cũng đã đủ để đưa ngươi…cái gì!”

Lời nói lầu bà lầu bầu của Thập Thất công chúa còn chưa nói xong thì đột nhiên thấy được cảnh tượng mà khiến nàng ta vô cùng hoảng sợ.

Chỉ thấy, sau khi ngọn lửa vô cùng cực nóng kia tiêu tán đi thì cái thân ảnh trước đó bị Hỏa Long thôn phệ, vậy mà không hư hao chút nào đứng ở nơi đó, hơn nữa vẫn có vẻ mặt khoan thai như cũ.

“Điều này làm sao có khả năng!”

Ngay cả sắc mặt vị Bắc Sơn tướng quân kia cũng không thể không thay đổi.

Xích Diễm Ma Đồng của hắn đã tu luyện tới cực hạn, có thể đốt cháy vạn vật!

Tuy rằng hắn bây giờ mới chỉ là nhập môn, thế nhưng ở bên trong cảnh giới Ngự Không thì tuyệt đối là tuyệt kỹ cấp cao nhất.

Chính là thành chủ La Sát thành của bọn họ cũng không dám đón đỡ.

Nhưng là bây giờ, thế mà không thể làm bị thương đối phương một chút nào!

Diệp Trần cười lạnh, “Chỉ bằng loại ngọn lửa rác rưởi này của ngươi cũng muốn làm ta bị thương tổn sao? Thật sự là buồn cười!”

Nói xong lời này, Diệp Trần lật bàn tay một cái:

Sưu!

Một đạo Tam Muội chân hỏa ngay lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.

“Đây là…”

Con ngươi của Bắc Sơn tướng quân lập tức co rụt lại, mặc dù ngọn lửa này của đối phương cực kỳ yếu ớt, thế nhưng lại cho hắn một loại cảm giác uy hiếp khó mà hình dung.

Mà Đái An Na kia đã được chứng kiến uy lực của Tam Muội chân hỏa thì ngay lập tức dọa đến toàn thân mềm mại khẽ run lên.

“Hôm nay sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, ngọn lửa chân chính là như thế nào!”

Nói xong lời này, Diệp Trần giơ bàn tay lên vỗ!

Chưởng lực hùng hậu vô cùng, pha lẫn Tam Muội chân hỏa, ùn ùn kéo đến hướng Bắc Sơn tướng quân hò hét mà đi.

“Đâu là ngọn lửa gì? Làm sao lại mạnh như thế!”

Bắc Sơn tướng quân lúc này mới phát hiện, người trẻ tuổi trước mắt này thực lực vậy mà cường đại như thế, dọa đến hắn vội vàng nhấn vào chỗ ngồi trên lưng Linh thú một cái rồi mới nhanh chóng lùi lại.

“Bành!”

“Ngao!!”

Chưởng lớn pha lẫn ngọn lửa trong nháy mắt thôn phệ hết con Linh thú hình sói kia.

Tiếng kêu thảm thiết im bặt mà dừng, một con Linh thú lớn như vậy, trong nháy mắt hóa thành một sợi khói xanh, hoàn toàn biến mất trên thế gian.

Bắc Môn tướng quân kia tuy rằng may mắn tránh thoát một kiếp thế nhưng cũng vô cùng chật vật, ngay vào lúc hắn đang định quay người chạy trốn đi.

Không nghĩ tới, giọng nói lạnh lùng đột nhiên bay vào trong lỗ tai của hắn vang lên, “Muốn chạy? Ngươi chạy được sao?”

Oanh!

Một đạo kiếm mang kinh thiên màu tím ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, những nơi đi qua giống như ngay cả không gian đều bị nứt vỡ ra.

“Cái gì! Người này chẳng lẽ có cảnh giới Trùng Tiêu?”

Bắc Môn tướng quân nhìn lên một kiếm kinh khủng ở trên không trung kia thì lập tức càng thêm hoảng sợ.

Uy lực của một kiếm này, đừng nói là hắn, ngay cả thành chủ La Sát thành của bọn họ chỉ sợ cũng chưa chắc có thể đón đỡ được!

Bắc Môn tướng quân liều mạng muốn trốn tránh, thế nhưng cả người lại giống như bị khóa chặt, mặc cho hắn chạy đi đâu thì đạo kiếm mang kinh thiên kia cuối cùng vẫn vô cùng tinh chuẩn rơi vào trên đỉnh đầu của hắn.

“Không!!”

Nương theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương, dưới ánh mắt vô cùng hoảng sợ của tất cả mọi người, vị đứng đầu trong Tứ đại tướng của La Sát thành này, chiến thần trong lòng mọi người lại bị luồng kiếm mang màu tím kia, một kiếm chém thành hai nửa!

“Cái này…”

Tất cả mọi người thấy cảnh này thì lập tức dọa đến thi nhau lùi lại, quả thực không thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt.

Bắc Sơn Xích Mục đứng đầu trong tứ đại tướng của La Sát thành lại bị một kiếm của một tên thị vệ trẻ tuổi chém thành hai nửa?

Phải biết, Bắc Sơn Xích Mục này thế nhưng là có thực lực cảnh giới Ngự Không hậu kỳ, ở trong toàn bộ La Sát thành cũng đủ để đứng vào năm vị trí đầu, ngay cả thành chủ đại nhân của bọn họ cũng không có khả năng thắng được hắn dễ dàng như thế a!

Thập Thất công chúa kia sớm đã bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, dùng tay ngọc che lấy miệng nhỏ của mình, không còn dám phát ra một chút xíu âm thanh nào nữa, sợ gây nên sự chú ý của tên sát tinh kinh khủng này.

Mà đúng vào lúc này, lại có một giọng nói đầy uy nghiêm, đột nhiên vang lên, cuồn cuộn giống như sấm mùa xuân, từ trong phủ thành chủ truyền đến, “Người nào dám can đảm làm càn ở trước phủ thành chủ của ta?”

Giọng nói rơi xuống, một người đàn ông trung niên cao lớn lạ thường, cao gần tới ba mét, từ trong phủ thành chủ sải bước đi ra, trên người tỏa ra một cỗ bá khí khó mà hình dung!

“Là thành chủ đại nhân đến rồi!”

“Bái kiến thành chủ đại nhân!”

Mọi người xung quanh nhìn thấy người đàn ông trung niên cao lớn bá khí này thì lập tức thi nhau quỳ rạp xuống đất, hô to hành lễ.

Hóa ra, người này chính là chủ nhân của La Sát thành, Nạp Lan Bách Xuyên.

“Phụ thân đại nhân!”

Thập Thất công chúa sớm đã bị dọa cho sắp ngất cũng lập tức bước nhanh vọt tới trước mặt người đàn ông trung niên bá khí kia.

“Thập Thất, làm sao lại hốt hoảng như vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên bá khí cúi đầu vỗ vỗ nhẹ đầu của Thập Thất công chúa, trên mặt lộ ra vẻ cưng chiều.

“Phụ thân đại nhân! Chính là người này, hắn giết Bắc Sơn Thiết Nam, giết Đông Môn thống lĩnh, bây giờ lại vừa giết Bắc Sơn tướng quân!”

Thập Thất công chúa chỉ vào Diệp Trần, một mặt hoảng sợ nói.

“Cái gì? Ngươi nói là, hắn giết Bắc Sơn Xích Mục? Điều này sao có khả năng!”

Thành chủ La Sát thành thuận theo hướng tay chỉ của nữ nhi mình, nhìn thấy Diệp Trần thì rõ ràng lộ ra vẻ không tin.

Dù sao, coi như hắn muốn thắng được Bắc Sơn Xích Mục, ít nhất cũng cần phải giao thủ tới mấy trăm chiêu.

Một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, làm sao lại có thể có thực lực như thế?

“Phụ thân đại nhân! Là thật! Thi thể của Bắc Sơn tướng quân ở chỗ này!”

Thuận theo phương hướng mà nữ nhi mình chỉ, thành chủ La Sát thành lúc này mới nhìn thấy thi thể Bắc Sơn Xích Mục trước đó bị một kiếm của Diệp Trần chém thành hai khúc thì lập tức trợn mắt há hốc mồm.

“Chẳng lẽ đạo khí tức kinh khủng trước đó đúng là của thiếu niên này…”

Tuy rằng hắn cảm thấy việc này thực sự có chút hoang đường, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt hắn, hắn căn bản không thể không tin.

Tuy nhiên, Nạp Lan Bách Xuyên đền cùng cũng là kiêu hùng một phương từng gặp qua sóng to gió lớn, tâm thần rất nhanh đã bình bĩnh trở lại, lập tức hít sâu một hơi, hướng về phía Diệp Trần chắp tay thi lễ một cái rồi nói:

“Xin hỏi ngài là thần thánh phương nào? Vì sao lại giết người ở trong La Sát thành?”

Nếu như Bắc Sơn Xích Mục thật là bị người thiếu niên trước mắt này giết chết, vậy thực lực của người này rất có khả năng còn cao hơn cả hắn, không thể tùy tiện trêu chọc!

Diệp Trần một mặt bình thản, cản bản không có để ý tới vấn đề của Nạp Lan Bách Xuyên mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:

“Ngươi chính là thành củ La Sát thành phải không? Ba tháng trước, các ngươi trog rừng Hàn Linh ở ngoài thành đạt được một khối Vạn Niên Huyền Băng, bây giờ nói cho ta tung tích của nó, bằng không, ta đồ toàn thành của ngươi!”

P/S: Ta thích nào…chương 2

Đọc truyện chữ Full