DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Đô Thị Tu Tiên
Chương 390: Trở về Hoa Hạ

Ngày thứ hai, theo lệnh của Diệp Trần thì mọi người chính thức khởi hành trở về Hoa Hạ.

Chuyến đi Đảo quốc lần này, đầu tiên hắn nhổ tận gốc tổ chức Sam Khẩu, tiếp đến lại bức lui lực lượng phòng vệ thứ bảy, sau đó chém giết Vũ Hạc đại tiên, rồi bức bách Thủ tướng Đảo quốc phải cúi đầu chịu thua!

Bây giờ phần bản đồ thứ hai đã ở trong tay, chuyến đi này cũng coi là công đức viên mãn, tự nhiên không cần thiết phải tiếp tục ở lại đây.

Mọi người đi tới sân bay, Âu Dương Hàn vì để tránh Chính phủ Đảo quốc truy lùng sớm đã chuẩn bị cho mấy người Diệp Trần mỗi người một thân phận giả. Tuy nhiên, năm người Âu Dương Hàn muốn trở về Kinh đô để báo cáo nhiệm vụ, còn Diệp Trần thì trực tiếp trở về Thiên Hải cho nên cũng không đi cùng.

Diệp Trần mang theo ba người Lâm Vũ Y, Tuyết Cơ và Giang Khẩu Anh Tử, sau khi thông qua kiểm an trực tiếp lên khoang hạng nhất của máy bay.

Giang Khẩu Anh Tử vẫn đối với Diêp Trần rất ỷ lại, từ đầu tới cuối gắt gao ôm lấy cánh tay của Diệp Trần, sau khi lên máy bay thì ngồi xuống sát bên người Diệp Trần, rúc vào đầu vai của hắn người ở bên ngoài nhìn thấy thì tưởng hai người là người yêu.

Điều này làm cho Diệp Trần cũng rất bất đắc dĩ, đối mặt với một đại mỹ nữ chỉ có trí lực của một cô bé bảy tám tuổi, đánh không được chửi cũng không được, để hắn đường đường là Cuồng Đế vậy mà cũng bó tay toàn tập.

Mà Lâm Vũ Y ở một bên thấy thế, sinh ra khó chịu trong lòng, không cam chịu yếu thế, cũng ngồi xuống bên cạnh Diệp Trần, sau đó lặng lẽ rúc vào đầu vai khác của Diệp Trần.

Mà chỉ có Tuyết Cơ lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên, nhìn qua giống như bị ba người bỏ đi.

Chỉ chốc lát sau, bên cạnh chỗ ngồi lại lại có mấy người đi tới hình như là đi cùng nhau.

Cầm đầu là một tên thanh niên có tướng mạo khôi ngô tuấn tú khí vũ bất phàm, vừa nhìn là biết đây không phải nhân vật tầm thường, sau lưng còn đi theo một ông lão có khí thế rất mạnh, xem ra đây chắc là một tên cao thủ võ đạo, đằng sau còn có bốn người đàn ông trung niên có dáng người to con thì đây chắc là vệ sĩ của hắn.

Thanh niên kia sau khi ngồi xuống ở trên chỗ ngồi bên cạnh, rất nhanh đã chú ý tới mấy người Diệp Trần, khi ánh mắt đảo qua trên thân của ba người Giang Khẩu Anh Tử thì hai mắt lập tức nổ đom đóm sáng trưng lên, sau đó trong đôi mắt lại hiện ra vẻ vô cùng ghen ghét, “Chân dài! Loli! Nữ thần! Hơn nữa tất cả đều là cực phẩm, tiểu tử này thật đúng là diễm phúc không cạn a!”

Sau khi nhỏ giọng cảm thán một câu, hai mắt thanh niên kia hơi đảo một cái, giống như là đang có ý đồ gì đó, sau đó đứng dậy đi tới ngồi xuống đối diện với Diệp Trần, cười tủm tỉm nói:

“Người bạn này, làm quen một chút a! Ta tên là Trịnh Đồng Vũ người Thiên Hải, cha của ta là…”

Thanh niên này còn chưa nói xong lời của mình, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút nào trực tiếp lạnh lùng nói:

“Cút!”

Thanh niên kia đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ngay cả đám thủ hạ của thanh niên kia nghe thấy Diệp Trần cũng dám vô lễ đối với chủ tử của bọn hắn như thế, cũng lập tức tất cả từng người đều đột nhiên đứng dậy hướng về phía mấy người Diệp Trần trợn mắt lên.

“Tiểu tử! Ngươi có biết ta là ai không? Mà cũng dám nói như vậy với ta?”

Vào lúc này thanh niên này sớm đã không còn thái độ ưu nhã như lúc đầu, đã bị thái độ của Diệp Trần làm cho tức giận đến suýt nữa thì điên lên.

Cha của hắn ở tỉnh Thiên Nam có quyền cao chức trọng, gia tộc của hắn càng là gia tộc có tên có tuổi ở toàn bộ Hoa Hạ, cho nên từ nhỏ tới lớn hắn đều là lớn lên trong sự vây quanh của đám người, và cho tới bây giờ thì không có một ai dám can đảm nói chuyện với hắn như thế này!

Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn thế ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, lạnh lùng nói:

“Ta chẳng cần biết ngươi là ai, thu hồi chút tâm tư của ngươi đi! Còn dám nói nhảm với ta, có tin ta ném ngươi từ trên máy bay xuống hay không!”

“Ngươi dám…”

Thanh niên kia lập tức nổi giận, nhịn không được muốn lao về phía Diệp Trần, lại bị một lão giả nhanh tay lẹ mắt ở một bên trực tiếp kéo lại, sau đó nghiêng cổ vào bên tai hắn nói khẽ:

“Công tử, không được lỗ mãng! Người này thật không đơn giản, ngay cả ta đều không thể nhìn thấu tu vi của hắn! Mà cô gái còn lại, chắc là cũng không phải người bình thường, dù sao bây giờ chúng ta cũng đang ở nước ngoài vẫn là khiêm tốn một chút mới tốt a…”

Nghe thấy ông lão nói như vậy thanh niên kia lúc này mới lộ ra vẻ mặt không cam lòng lui sang một bên.

Diệp Trần từ đầu đến cuối liếc mắt cũng không có liếc hắn một cái, nếu như vừa rồi không phải ông lão kia ngăn cản, thanh niên kia dám can đảm xông lên mà nói thì vào lúc này chắc là đang tập làm chim bay giữa bầu trời rồi!

Nói đùa, ngay cả Thủ tướng Đảo quốc còn bị Diệp Trần ép cúi đầu nhận thua, ở Đảo quốc còn dám giết người chứ đừng nói là người Hoa Hạ, ai dám nói thêm cái gì?

Chỉ chốc lát, máy bay đã chính thức cất cánh, thanh niên kia vẫn luôn không có cam lòng, thi thoảng nhìn về phía mấy người Diệp Trần, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng tức giận và ghen ghét.

Rất nhanh, ánh mắt của thanh niên Trịnh Đồng Vũ đã chuyển dời tới trên người của Tuyết Cơ.

Hắn phát hiện đại mỹ nữ này thanh thuần lãnh đạm giống như tiên tử, giống như không phải đi cùng với ba người đó, lại hoặc là bị ba người này xa lánh mà lẻ loi trơ trọi ngồi ở một bên, một đại mỹ như phong hoa tuyệt đại như vậy, bộ dáng cô đơn như thế để cho người ta không tự chủ được mà sinh ra mấy phần ý muốn bảo hộ.

Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Đồng Vũ lại đứng dậy đi tới ngồi xuống chỗ ngồi ở bên cạnh Tuyết Cơ, rồi nở một nụ cười trên khuôn mặt mà hắn nghĩ là rất mê người, từ từ nói:

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, ta thấy ngươi chắc là người của Đảo quốc phải không? Không biết ngươi đi thành phố Thiên Hải làm cái gì? Không phải là du học sinh ở đại học Thiên Hải chứ?”

Tuyết Cơ một mặt lạnh lùng, không nói chẳng rằng, giống như căn bản không có nghe thấy Trịnh Đồng Vũ đang nói cái gì.

Trịnh Đồng Vũ còn tưởng rằng Tuyết Cơ không nghe hiểu tiếng Hoa Hạ thì lập tức lại dùng tiếng Đảo quốc nói thêm lần nữa.

Đáng tiếc, Tuyết Cơ vẫn im lặng như cũ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút.

Trịnh Đồng Vũ lập tức cảm thấy mất hết cả thể diện, hắn tự hỏi chính mình cũng coi là một anh chàng đại soái ca đi, hơn nữa gia thế lại tuyệt vời như thế, từ trước tới nay đều có rất nhiều cô gái trẻ đẹp yêu thương nhung nhớ, thế mà bây giờ thật vất vả chủ động xuất kích một lần, lại bị đối phương không thèm để ý tới, điều này làm cho hắn làm sao có thể nhẫn?

“Mỹ nữ, gặp được tức là có duyên! Hay là kết giao làm bạn bè được chứ?”

Tuyết Cơ tiếp tục không nói một lời.

Trịnh Đồng Vũ dùng tiếng Hoa hạ và tiếng của Đảo quốc, sau khi liên tiếp thăm dò mấy lần, thấy Tuyết Cơ từ đầu tới cuối không nói một lời, lập tức cảm thấy có chút mất hết thể diện, tiếp tục lảm nhảm không ngừng nói:

“Mỹ nữ, ta tên là Trịnh Đồng Vũ, cha của ta là Trịnh Quang Minh, là người đứng thứ hai ở tỉnh Thiên Nam! Sau này ngươi ở Hoa Hạ gặp được vấn đề gì đều có thể tới tìm ta, ta cam đoan không ai dám trêu chọc ngươi!”

Trịnh Đồng Vũ bị thái độ lạnh lùng của Tuyết Cơ kích động đến có chút tức hổn hển, trực tiếp khoe khoang của cải của nhà mình.

Hắn vốn cho rằng, đối phương sau khi nghe được bối cảnh gia thế của mình thì khẳng định sẽ có phản ứng, khẳng định không có khả năng lại lạnh lùng như thế nữa.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Trịnh Đồng Vũ lại thất vọng thêm lần nữa!

Tuyết Cơ vẫn như cũ giống như không nghe thấy, giống như một pho tượng đá ngồi ngay ngắn tại chỗ không có bất kỳ một chút phản ứng nào.

“Ngươi không phải là câm hay điếc gì chứ? Hay là ngay cả con mắt cũng mù tịt ròi sao?”

Trịnh Đồng Vũ thấy Tuyết Cơ từ đầu tới cuối không có bất kỳ phản ứng nào, không thể không nhỏ giọng thì thầm một câu, hai tay còn cố ý vẫy vẫy ở trước mắt của nàng.

Ngoài lý do đó ra thì hắn thực sự không nghĩ ra cái lý do gì khác để giải thích tốt hơn.

Tuy nhiên, lời kia của hắn vừa mới thốt ra, Tuyết Cơ vẫn luôn như là tượng băng, rốt cuộc có phản ứng, tuy nhiên lại là quay đầu nhìn về phía Diệp Trần, trong đôi mắt lộ ra sát khí, giọng điệu lạnh như băng nói:

“Chủ nhân, ta đề nghị giết người này đi! Hắn lải nhải nãy giờ mệt cả đầu óc!”

P/S: Ta thích nào……hôm nay bung lua nha…chương thứ 4 nha….Kim Phiếu a, TLT a…chia sẻ FB hoặc Like FB a…Đề cử 90 100 điểm đi a…

Đọc truyện chữ Full