DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 42: Chiêu hồn (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn không nói gì, hỏi lại Liêu Thanh Thanh: “Hồn phách bây giờ của ngươi đang ở âm sào ký túc xá?”.

Liêu Thanh Thanh gật đầu.

“Âm sào đó… như thế nào, có bao nhiêu quỷ hồn và tà linh?”

“Tôi không biết, hồn phách của tôi bị giam trong một khoảng không gian đen tối, không nhìn thấy gì hết, thế nhưng tôi có thể cảm nhận được xung quanh có âm khí cực mạnh, sợ rằng có không ít lệ quỷ và tà linh.”.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, lại hỏi: “Ngươi có phải chết trên tay tà linh hay không?”

Ngoài dự liệu, Liêu Thanh Thanh lắc đầu: “Là một quỷ nhi.”

“Quỷ nhi?”. Diệp Thiếu Dương sợ hãi cả kinh, thì ra nó chính là hung thủ…

“Nó rất mạnh, rất kinh khủng.”. Hai mắt Liêu Thanh Thanh đẫm lệ, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi: “Thiên Sư, nó rất khó đối phó, ngài phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận. Còn có một nữ quỷ trông như học sinh bên cạnh nó…”

Toàn thân Liêu Thanh Thanh run rẩy, thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, trên mặt cũng hiện ra vẻ thống khổ, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ cô chỉ là bán quỷ hồn, không thể hiện hình lâu dài, nếu không sẽ bị hồn phi phách tán.

“Tam hồn nguyên thần của nữ quỷ có phải nằm trong âm sào không?”. Diệp Thiếu Dương cố níu kéo thời gian hỏi.

“Đúng vậy, nàng ta vô cùng lợi hại, còn lợi hại hơn cả quỷ nhi, huhu, Thiên Sư, ngài đấu không lại bọn chúng đâu, không ai có thể đấu thắng chúng nó…”. Liêu Thanh Thanh lấy hai tay che mặt, tuyệt vọng khóc.

Mắt thấy Liêu Thanh Thanh càng lúc càng run rẩy, sắp không nhịn được, Diệp Thiếu Dương mới đưa tay gỡ Tiên phù ra khỏi cổ, lấy một lá bùa, nói rằng: “Ngươi tạm thời trú ngụ trong lá bùa, chờ ta cứu được một hồn ba phách của ngươi sẽ giúp ngươi tụ hồn, sau đó siêu độ cho ngươi.”

Bóng dáng Liêu Thanh Thanh khẽ động, hóa thành một làn khói mỏng, nhập vào lá bùa.

Diệp Thiếu Dương nhét lá bùa vào tay Hồ Soái đang đứng đờ đẫn, nói tiếp: “Mang nó theo bên người, chờ cô ấy tỉnh lại, các người sẽ được gặp nhau trong mộng.”.

Hồ Soái cầm lá bùa nhìn hồi lâu, sau đó cẩn thận cất vào trong túi, ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương: “Cảm ơn cậu, trước đối với cậu như vậy… thật sự xin lỗi, mười vạn đồng, tôi sẽ trả đầy đủ cho cậu!”.

“Được!”. Diệp Thiếu Dương khoát tay cắt lời: “Chờ tôi cứu một hồn ba phách của cô ấy ra rồi hẵng nói.”

Tuy rằng hắn tham tiền nhưng vẫn có quy tắc riêng, chưa xong việc không thể tùy tiện nhận bừa, hơn nữa trước đây hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi, người ta vừa mới mất xong, chiêu một hồn mà lại lấy tới mười vạn đồng, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người khác nghĩ hắn thế nào?

Lý Đa chần chừ nói: “Thiếu Dương ca, nói như vậy, người giết Thanh Thanh là… quỷ nhi? Nó là thứ gì, lệ quỷ sao?”

“Là tà linh, tôi vừa gặp nó ở ký túc xá, đã đánh trọng thương nó.”. Diệp Thiếu Dương kể sơ lược chuyện xảy ra ở ký túc xá, ba người nghe xong thì đổ hết mồ hôi lạnh.

Hồ Soái lo lắng nói: “Thiếu Dương ca, Thanh Thanh bảo lệ quỷ này rất lợi hại, cậu… Có cách nào đối phó với bọn chúng không?”.

“Từ từ nghĩ cách, gấp cái gì!”.

“Thiếu Dương ca, nếu như cậu có thể cứu được tiểu Lệ, đời này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu!”. Hồ Soái khí phách nói.

“Thôi, tôi không trồng trọt, cần trâu ngựa làm gì. Hàng yêu tróc quỷ là bổn phận của tôi, không liên quan đến việc giúp cậu!”. Diệp Thiếu Dương hời hợt đáp, không muốn hắn quá mức cảm kích mình. Nếu như là mỹ nữ thì được, nam nhân có ích lợi gì chứ.

Hồ Soái phải đi lo tang sự của Liêu Thanh Thanh, xin số điện thoại di động của Diệp Thiếu Dương, cảm ơn lần nữa, vội vã rời đi, Lý Đa cũng muốn đi thăm viếng bạn bè, cho nên đi theo hắn.

Diệp Thiếu Dương nằm trên giường suy nghĩ một hồi, sắp xếp lại lời nói của Liêu Thanh Thanh và hiểu biết của mình về ký túc xá, hiện giờ đã có thể kết luận, kẻ địch chủ yếu của mình là nữ quỷ và quỷ nhi kia.

Hai kẻ này, đều rất khó đối phó.

Buổi trưa, hai người đều không đi ăn cơm, Tiểu Mã gọi điện thoại đặt món bên ngoài, Diệp Thiếu Dương vừa định ăn thì có điện thoại gọi tới, cầm lên nhìn thì thấy tên Tạ Vũ Tình, nhanh chóng bắt máy: “Sao vậy mỹ nữ, muốn hẹn tôi đi ăn à?”

“Ngươi bớt tự sướng, ta ăn rồi!”

“Tìm tôi làm gì, có manh mối gì chưa?”.

“Chưa, nhưng nói cho ngươi biết một việc, sáng nay khi ta gọi điện thoại cho Hiệu trưởng Tôn của Học Viện Ngoại Ngữ, bảo ông ta cung cấp tư liệu về ký túc xá SỐ 4 thì biết được một tin tức, bọn họ đã liên lạc với một pháp sư, chiều nay sẽ đến ký túc xá khai đàn làm phép, siêu độ oán linh, ngươi thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương khinh thường cười nói: “Thấy gì? Lại một tên lừa đảo!”

“Ngươi chưa gặp sao biết người ta lừa đảo?”

“Vớ vẩn, nếu như chỉ cần khai đàn làm phép là có thể giải quyết vấn đề của sào huyệt âm linh, vậy thì còn tới lượt hắn sao? Đến sư phụ tôi vào đó cũng phải đánh ác liệt nữa đấy!”. Khai đàn làm phép chỉ có thể siêu độ lệ quỷ dưới cấp bậc tiểu quỷ hoặc tiểu yêu, chỉ trông cậy vào siêu độ mà muốn đối phó với chủ nhân âm sào, thì giống như đơn thương độc mã chạy vào tổ chức khủng bố bảo người ta giao nộp vũ khí, kết quả cũng có thể đoán được.

“Ta cũng không biết, nghe nói nhà trường trả thù lao rất hậu hĩnh, hai giờ chiều nay ngươi có thể đến hiện trường xem thử, nếu là cao nhân thì các ngươi có thể hợp tác, nếu là lừa đảo thì ngươi cứ nghĩ biện pháp đuổi hắn đi, độc hưởng thù lao là được!”.

Tạ Vũ Tình cười trong điện thoại: “Thấy tỷ tỷ tốt với ngươi không, báo cho ngươi biết một tin tốt như vậy!”.

“Đa tạ, xế chiều tôi sẽ đi thử, nếu chuyện thành công sẽ mời cô đi ăn bánh bao thịt heo, hì hì.”. Diệp Thiếu Dương cười cười.

Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kể mọi việc cho Tiểu Mã nghe, còn nói: “Chiều nay tôi với cậu đi đuổi cổ tên lừa đảo đó!”.

“Thế chúng ta phải làm gì? Đánh hắn à?”. Tiểu Mã xoa tay nói: “Tróc quỷ thì không biết, chứ đánh nhau thì tôi rành lắm, tôi ác đến nỗi chính bản thân mình còn phải sợ!”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu, mặc kệ cậu.

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương ngủ một giấc tới trưa, gần hai giờ mới dậy kêu Tiểu Mã. Cả hai đi ra cửa, chạy đường tắt đến Học Viện Ngoại Ngữ. Sân trường lớn như vậy mà chẳng thấy bóng dáng sinh viên, Diệp Thiếu Dương không khỏi buồn bực hỏi: “Sinh viên đâu cả rồi?”.

“Tôi có nghe thấy Học Viện Ngoại Ngữ thông báo cho các sinh viên chiều nay đi học, kể cả sinh viên năm tư, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách dự thi cuối kỳ. Có lẽ các sinh viên không muốn thấy cảnh đạo sĩ làm phép, họ cũng đã công khai thừa nhận chuyện ma quái trong ký túc xá ảnh hưởng quá xấu đến tinh thần.”.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nhà trường làm như vậy chắc cũng là bất đắc dĩ.

“Này, Thiếu Dương ca, mỹ nữ kìa!”. Tiểu Mã vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, chỉ chỉ phía sau lưng hắn, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một mỹ nữ thon thả cao ráo đang từ đằng xa đi tới. Nàng mặc một chiếc áo thun bó sát ôm lấy đôi bầu ngực thật to, hơn phân nửa lộ ra bên ngoài, vòng eo nhỏ nhắn, bên dưới là một chiếc quần short rất ngắn, không thể che được đôi chân thon dài trắng như tuyết.

“Đây mà là sinh viên ư? Dáng người quá hot!”. Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã chảy nước miếng.

Nhìn mỹ nữ đang dần đến gần, Diệp Thiếu Dương mới quan sát kỹ, khuôn mặt trái xoan, cằm nhỏ mắt to, sao lại có cảm giác quen thuộc nhỉ? Diệp Thiếu Dương dụi mắt, nhất thời kêu lên: “Mẹ nó, Tạ Vũ Tình!”

Mỹ nữ lại là Tạ Vũ Tình!

Tạ Vũ Tình bước đến, phát hiện Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đang dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn vòng 1 của mình, không nhịn được quát lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi đấy!”.

Tiểu Mã tằng hắng một cái, quay đầu đi chỗ khác.

Diệp Thiếu Dương nói: “Sao cô cũng tới, lại còn không mặc cảnh phục?”

“Chuyện hôm nay không tiện mặc cảnh phục.”. Tạ Vũ Tình khiêu khích nháy mắt với hắn: “Ta đến để xem rốt cuộc ai mới là lừa đảo!”.

Diệp Thiếu Dương còn muốn đùa với nàng một chút, bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói to: “Này, các cậu là sinh viên khoa nào? Tại sao không đi học?”…

Đọc truyện chữ Full