DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Động Càn Khôn
Chương 1294: Ma Hoàng Chi Tượng

– Xèo…

Hai bên chạm nhau, không có bất kỳ chấn động khủng bố nào phát ra, ngay sau đó, Càn Khôn chi thủ kịch liệt run rẩy, vết nứt hiển hiện, “phanh” một tiếng, triệt để bị chùm sáng nghiền nát.

Mà trong lúc Càn Khôn đại thủ bạo liệt, đột nhiên phía sau lóe lên thần quang vạn trượng, một tòa Thần Cung vô cùng khổng lồ lăng không thoáng hiện, Thần Cung nguy nga, giống như thần linh, to lớn mà uy nghiêm.

– Phành…

Chùm sáng tà ác xuyên qua Càn Khôn chi thủ, xẹt qua phía chân trời, sau đó hung hăng nện vào trong Thần Cung nguy nga.

Ầm ầm…

Tiếng ong ong cực lớn vang vọng khắp thiên địa.

Cả tòa Thần Cung đều run rẩy kịch liệt, mà lúc này, trong Thần Cung, một đạo thân ảnh cao gầy đang đứng, trong tay hắn đang kéo một cây cung thành hình trăng tròn, trên mũi tên ẩn hiện ba loại màu sắc, hơn nữa Tinh Thần lực mênh mông vô tận trong Thần Cung cuồn cuộn tràn đến.

Ong…

Mũi tên rung lên, bộc phát ra thần mang cuồn cuộn, loại hào quang như vậy ngay cả tà ác chi khí ngập trời cũng bị áp chế đi.

Cánh tay Lâm Động run rẩy, máu tươi từ trong hai tay nhanh chóng chảy ra, sau đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, ngón tay kéo dây cung chậm rãi buông ra.

Ong ong…

Ngay khoảnh khắc Lâm Động buông dây cung, cả tòa Thần Cung phảng phất như đều bộc phát tiếng kêu thanh thúy, vạn đạo thần quang sáng chói phảng phất cũng hợp thành ba loại màu sắc phía trên mũi tên.

Mũi tên nay đã ngưng tụ tất cả lực lượng trong thể nội của Lâm Động.

– Păng…

Một đạo hồng quang từ trong Thần Cung bắn ra, chỉ trong chốc lát tách vầng hào quang ra, tà ác chi khí tràn ngập khắp thiên địa đều bị bốc hơi.

Vô số đạo ánh mắt có chút chấn động nhìn lại, đạo hồng quang lướt qua, sau đó hung hăng va vào chùm sáng hắc sắc tà ác vô cùng.

– Đùng…

Thanh âm kinh thiên vang vọng, dưới hào quang phát ra, vô số ma khí tan thành mây khói.

– Phá…

Bên trong Thần Cung, phảng phất như có một đạo âm thanh khàn khàn chậm rãi truyền ra, sau đó mọi người liền nhìn thấy, chùm tia sáng tà ác đến mức ngay cả một cường giả cao thủ vượt qua ba lần Luân Hồi Kiếp cũng phải tránh lui phát ra từng đạo vết rạn rất nhỏ.

Rắc rắc rắc….

Chùm sáng tà ác cuối cùng bị hồng quang xuyên qua, hồng quang tán đi, mũi tên mang theo ba màu sắc thế không giảm, xé rách hư không, nhanh như thiểm điện cắm thẳng lên Tà Ác chi nhãn khổng lồ.

– A….

Một tiếng hét vô cùng thảm thiết đột nhiên phát ra từ miệng Tam Vương Điện, chỉ thấy thanh âm phát ra từ chỗ hai mắt hắn nhắm nghiền, hai mắt nhanh chóng lõm xuống, huyết dịch màu đen điên cuồng chảy ra, thoạt nhìn cực kỳ khiến người ta sợ hãi.

Tà Ác chi nhãn lúc này cũng nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đạo hắc quang ảm đạm, bay trở về trong tay Tam Vương Điện, nhưng hắn vẫn như trước bụm lấy hai mắt, tiếng gào thét hung tợn từ trong cổ họng truyền ra.

Thần Cung chậm rãi tán đi, cuối cùng thu vào trong mi tâm của Lâm Động, hắn hiện thân ra, bàn tay run rẩy xóa đi vết máu trên khóe miệng, Tam Vương Điện này quả là tâm ngoan thủ lạt, lần này nếu không phải thực lực hắn đại tăng, trước đó mượn Càn Khôn cổ trận tiêu hao, sau đó lại thúc dục Thần Cung, đem ba đại Tổ Phù dung nhập vào trong mũi tên thì chỉ e người bây giờ phải hét thảm đã là hắn rồi.

Tiếng hét thảm từ trên không trung truyền ra, nhưng quỷ dị nhất là theo tiếng hét thảm của hắn, đội quân Ma Ngục bên dưới cũng phát ra tiếng hét thảm như hắn, dần dần, vòng chiến trên không bắt đầu có dấu hiệu đình chiến, chỉ có điều, đây dường như chỉ là bên phía Ma Ngục.

Lâm Động chú ý thấy một màn kỳ quái này, lập tức sững sờ, hắn nhìn Tam Vương Điện gào thét cực kỳ không cam lòng, trong lòng có chút nghi hoặc, Tam Vương Điện mặc dù bị hắn đánh trọng thương, nhưng hiển nhiên vẫn còn lực tái chiến, tại sao bây giờ lại giống như phải chết không thể nghi ngờ vậy?

Tại tầng cao nhất trên bầu trời, Thiên Vương Điện lướt người ra sau, quần áo của hắn đã có chút bị nghiền nát, hiển nhiên là tạo thành trong lúc giao thủ với Ứng Hoan Hoan, ánh mắt hắn lúc này cũng hướng về phía Tam Vương Điện đang kêu gào thảm thiết, sau đó nhìn thoáng qua huyết tinh lệ khí trong thiên địa, đột nhiên hướng về phía Ứng Hoan Hoan toàn thân tràn ngập hàn khí khủng bố mà mỉm cười.

– Lão Tam, không ngờ kẻ bị thương trước tiên lại là ngươi a.

Thiên Vương Điện quay đầu, nhìn về phía Tam Vương Điện, cười nói.

Tiếng gào rú của Tam Vương Điện dần ngưng lại, huyết dịch màu đen phủ đầy trên mặt hắn, thoạt nhìn đặc biệt khủng bố.

Những Ma Ngục cao tầng khác cũng nhìn chằm chằm Tam Vương Điện, thần sắc có chút quỷ dị và cuồng nhiệt.

– Khặc khặc, đúng vậy…

Tam Vương Điện bị máu đen phủ đầy mặt lại phát ra tiếng cười có chút quỷ dị, hắn nhìn về phía Lâm Động, nói:

– Ngươi quả thật lợi hại, vốn còn cho rằng ít nhất có thể đấu thêm một lúc, không ngờ… nhanh như vậy đã bị ngươi đả thương rồi.

Lâm Động chau mày, hắn nhìn đám người Tam Vương Điện có chút quỷ dị, trong lòng xẹt qua một tia bất án, ánh mắt chuyển một vòng, liếc nhìn đám người Viêm Chủ, nhưng chỉ thấy lông mày bọn họ cũng nhíu chặt lại.

– Chiến đấu vẫn chưa xong, bây giờ kêu khóc, chỉ e còn chưa phải lúc đâu.

Lôi Chủ cười lạnh nói.

– Ha ha, chúng ta đấu nhiều năm như vậy, thủ đoạn của nhau còn không rõ ràng sao? Chúng ta có lẽ không làm gì được các ngươi, nhưng các ngươi muốn triệt để trừ tận gốc chúng ta, há dễ vậy sao?

Thiên Vương Điện cười khẽ một tiếng, nói.

– Băng Chủ nói đúng, loại dây dưa như thế này, chúng ta cũng không thích. Cho nên, lần này, chúng ta thật sự rất muốn giết sạch các ngươi a.

– Các ngươi có thể sao?

Sinh Tử chi chủ trào phúng nói.

– Ngươi nói xem?

Trên mặt Thiên Vương Điện lại lần nữa hiện ra vẻ quỷ dị, chợt cười với Tam Vương Điện, nói:

– Lão Tam, ngươi đã thua rồi, vậy sẽ bắt đầu mở ra từ ngươi vậy.

Tam Vương Điện nghe vậy, lập tức cười quỷ dị rồi gật đầu, sau đó hắn trực tiếp dưới vô số ánh mắt soi mói, lăng không xếp bằng, một tay kết ấn, mơ hồ huyết dịch hắc sắc trên mặt chảy xuống càng đậm.

Một loại mùi vị cực kỳ bất an tràn ra.

Lâm Động nhìn thấy hành động quỷ dị như vậy, con ngươi màu đen chợt xẹt qua một tia hàn mang, ngân quang trên người lóe lên, nhanh như quỷ mị xuất hiện trước mặt Tam Vương Điện, quyền trượng Tổ Phù trong tay đánh ra, như thiểm điện nhằm đến cổ họng Tam Vương Điện.

– Phụt…

Tổ Phù quyền trượng không chút trở ngại xuyên thủng phòng ngự Tam Vương Điện, dưới những đạo ánh mắt khó tin, từ trong cổ họng Tam Vương Điện xuyên ra, huyết dịch hắc sắc điên cuồng chảy.

Tam Vương Điện, bị giết rồi?

Trong đại quân liên minh bộc phát ra thanh âm xôn xao, nhưng kỳ lạ là không có người nào hoan hô, bởi vì người nào cũng có thể cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng.

Tầng cao nhất của Ma Ngục đã từng khiến tám vị Viễn Cổ chi chủ ngủ say và luân hồi, như thế nào lại dễ dàng bị đánh chết như vậy?

– Ha ha…

Tam Vương Điện ngẩng đầu, máu tươi phủ kín gương mặt, nhìn về phía Lâm Động nở nụ cười dữ tợn, thân thể của hắn chợt điên cuồng bành trướng.

– Không hay.

Lâm Động thấy vậy, trong lòng chấn động, ngân quang quanh người lấp lánh, thân hình lóe một cái liền biến mất.

– Bình…

Ngay lúc thân hình Lâm Động biến mất, thân thể Tam Vương Điện đột nhiên nổ tung, ma khí hắc sắc đặc sệt mang theo máu tươi vỡ ra, toàn bộ bầu trời đều bị che phủ.

Tà ác ma khí giống như chất lỏng, xen lẫn máu tươi đặc sệt, che trời lấp đất phủ xuống bên dưới đại địa.

Phía xa xa, thân hình Lâm Động dần hiện ra, cổ họng hắn tràn lên chút vị ngòn ngọt, mặc dù lúc trước thoát nhanh, nhưng vẫn như cũ bị chấn động khi tự bạo của Tam Vương Điện đả thương.

– Tên này… không ngờ lại tự bạo?

Lâm Động có chút mơ hồ nhìn ma khí tà ác tràn ngập, như thế nào cũng không ngờ được Tam Vương Điện lại chọn tự bạo, những kẻ này đến cùng muốn làm gì?

– Ha ha ha….

Thiên Vương Điện nhìn một màn này, nhếch miệng cười, sau đó hướng về phía đám người Lâm Động cười nói:

– Tiếp theo, xin mời các ngươi nhìn kiệt tác ngàn năm của chúng ta.

– Ta sớm đã nói rồi, Thiên Địa đại chiến lần này, các ngươi thua rồi.

Ầm ầm…

Ngay lúc lời Thiên Vương Điện vừa dứt, đại địa bên dưới kịch liệt run rẩy, chỉ thấy mặt đất nứt ra, ma khí tràn ngập sâu trong đại địa giống như một đạo ma ảnh khổng lồ nhìn không thấy điểm cuối chậm rãi đứng lên.

Đạo ma ảnh đó từ dưới vô tận vực sâu trèo lên, đỉnh đầu chạm trời, chân đạp đại địa, ma khí tràn ngập, giống như là Ma trung chi Đế Hoàng.

– Đây là…

Đồng tử Lâm Động gấp rút co lại, nhìn đạo ma ảnh mang theo uy áp kinh người kia, ma ảnh đó giống như có vô số cánh tay cực lớn, mà trong mỗi cánh tay đều nắm một cái Tà Ác chi nhãn đang đóng chặt, Tà Ác chi nhãn này so với Tà Ác chi nhãn của Tam Vương Điện còn muốn đáng sợ hơn.

– Ma Hoàng chi tượng?

Ứng Hoan Hoan nhìn ma ảnh khủng bố đến cực điểm này, trong đôi mắt đẹp bắn ra hàn khí dữ dội, thốt ra một câu.

– Chư vị, thịnh yến bắt đầu, cảm ơn đã phối hợp.

Thiên Vương Điện cười nhẹ, hắn trên bầu trời hơi khom người với liên quân.

– Bùm bùm bùm…

Ngay lúc thanh âm hắn vừa dứt, trong đại quân Ma Ngục phát ra vô số âm thanh tự bạo mãnh liệt, liên quân gồm vô số cường giả nhìn thấy đều kinh hãi, không ngờ đội quân Ma Ngục này lại đều nổ tung.

Ma khí nồng đậm xen lẫn huyết nhục vỡ tung tóe, cuối cùng đều thu vào bên trong Ma Hoàng, mà theo vô số ma khí và huyết nhục quán chú vào đó, chỉ thấy Tà Ác chi nhãn trên cánh tay Ma Hoàng không ngờ bắt đầu chậm rãi mở ra.

Mà theo mỗi một cái Tà Ác chi nhãn mở ra, thiên địa lại ảm đạm thêm một phần.

– Bình bình…

Tiếng nổ vẫn tiếp tục như cũ, khắp sa mạc phảng phất như đều biến thành biển huyết dịch hắc sắc, đại quân liên minh vội vàng bay lên không trung, ánh mắt kinh hoảng nhìn một màn này.

Ma khí ngập trời cùng với huyết tinh lệ khí lúc trước chém giết đều không ngừng tràn vào trong Ma Hoàng, đem từng cái Tà Ác chi nhãn mở ra.

Chỉ có điều muốn đem tất cả Tà Ác chi nhãn của Ma Hoàng chi tượng mở ra cũng không phải là chuyện đơn giản, lúc toàn bộ đại quân Ma Ngục sắp tự bạo hết, mà Tà Ác chi nhãn trên tay Ma Hoàng chi tượng vẫn chưa mở hết một nửa.

– Đến các ngươi rồi.

Thiên Vương Điện nhìn về phía những cao tầng của Ma Ngục khác, cười nhạt nói.

Đám người Nhị Vương Điện nghe vậy, trên gương mặt cũng hiện lên nụ cười quỷ dị, trong nụ cười còn có phần cuồng nhiệt, tất cả bọn hắn đều lăng không ngồi xếp bằng, cuối cùng trước ánh mắt chấn động của đám người Sinh Tử chi chủ đều tự bạo.

– Bình bình…

Ma khí khủng bố che trời ngập đất cuốn ra, vẻ mặt đám người Sinh Tử chi chủ đều âm trầm, bọn họ dây dưa với đám người này hơn ngàn lần đều không thể loại trừ bọn chúng, mà bây giờ, chỉ mới chốc lát mà bọn chúng đã lựa chọn tự bạo.

Những tên này đến cùng muốn làm gì?

Ma khí và huyết nhục ngập trời đều bị thu vào trong Ma Hoàng chi tượng, lại có không ít Tà Ác chi nhãn mở ra.

Thiên Vương Điện đứng thẳng một mình trên trời, mỉm cười nhìn Ứng Hoan Hoan, trên mặt hiện lên vẻ quỷ dị khiến người khác không rét mà run.

– Mở ra Ma Hoàng chi tượng, quả thật có thể khiến các ngươi đạt được lực lượng tiếp cận Dị Ma Hoàng, nhưng cũng không có nghĩa là loại lực lượng này có thể trường tồn, cho dù các ngươi thật sự có thể mở ra, nhưng không có huyết nhục của Dị Ma Hoàng làm dẫn, các ngươi cũng không có khả năng thành công.

Đôi mắt đẹp lấp lánh của Ứng Hoan Hoan nhìn chằm chằm Thiên Vương Điện, chậm rãi nói.

– Chỉ cần quét sạch tất cả các ngươi khỏi thiên địa này, cho dù tất cả chúng ta đều vẫn lạc tại đây, nhưng ít nhất từ nay về sau, mảnh thiên địa này sẽ không bị Dị Ma nào tàn sát nữa.

– Nói vậy, chúng ta xem như thắng!

Thiên Vương Điện cười nhẹ rồi nói:

– Thật là đại nghĩa, chỉ có điều… Chỉ e kẻ thua là các ngươi mà thôi.

Thiên Vương Điện nghiêng đầu, nhìn về phía Đông xa xôi, khẽ cười nói:

– Băng Chủ, ngươi còn nhớ năm đó, lúc Phù Tổ phong ấn Ngô Hoàng, từng chặt đứt một cánh tay của Ngô Hoàng.

Ứng Hoan Hoan nghe thấy lời này, ánh mắt cuối cùng cũng kịch biến.

– Ha ha, ngươi đoán không sai, cánh tay Ngô Hoàng, thật ra vẫn ở trong mảnh thiên địa này của các ngươi, từ khoảnh khắc Phù Tổ thiêu đốt Luân Hồi phong ấn Ngô Hoàng, các ngươi đã thua rồi…

– Phù Tổ của các ngươi, cuối cùng vẫn kém hơn Ngô Hoàng.

Thiên Vương Điện nhìn về phía Đông, cung kính quỳ lạy.

– Ngô Hoàng chi thủ, xin trở về vị trí cũ.

Ngay lúc âm thanh của hắn vang vọng trong không trung, tại Đông Huyền Vực xa xôi, trong Dị Ma Vực, đại địa bắt đầu run rẩy điên cuồng, sau đó mặt đất vỡ nát, ma khí cuồn cuộn từ bên trong cuốn ra, một đạo ma quang trực tiếp xuyên thủng phong ấn nơi trận pháp cổ xưa, sau đó xé rách không trung, nhằm hướng Tây Huyền Vực lướt đi.

Ở giữa hắc quang dường như có một cánh tay khổng lồ tái nhợt, như ẩn như hiện, một loại tà ác không thể nói nên lời bao phủ cả mảnh thiên địa.

Ma khí cuồn cuộn, gần như che lấp toàn bộ không trung của sa mạc, thậm chí ngay cả Tây Huyền Vực cũng bị ảnh hưởng, dưới ma khí vô tận, dạo Ma Tượng kia giống như kẻ hủy diệt đến từ Dị Vực, loại chấn động tà ác đến cực điểm này khiến cho đại quân liên minh cũng phải thất sắc.

Nhìn một màn này, vẻ mặt đám người Lâm Động đều trở nên khó coi, chợt đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bầu trời phía xa, không gian nơi đó đột nhiên vỡ ra, một loại ma khí khiến da đầu người khác run lên tràn ra, bên trong ma khí kia, một cánh tay tái nhợt cực lớn như ẩn như hiện.

– Ma Hoàng chi thủ?

Ứng Hoan Hoan và đám người Sinh Tử chi chủ nhìn thấy cánh tay tái nhợt cực lớn kia, đồng tử lập tức co rút lại.

Bàn tay lớn kia tái nhợt dị thường, thoạt nhìn thậm chí còn có chút nhu nhược, nhưng dưới loại nhu nhược quỷ dị này, ngược lại lộ ra một mùi vị khiến người khác rung động.

Đây chính là cánh tay của ma trung hoàng giả đã từng đem Phù Tổ thiêu đốt trong Luân Hồi.

Đọc truyện chữ Full