DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 94: Cổ nhân đã nói thì không bao giờ sai

Ngân sắc hỏa diễm lấp lóe, từ trong lòng đất cuồn cuộn phun lên, quả ra quang huy êm dịu, một cỗ linh lực đang trào ra, hào quang thánh khiết không ngừng nhập vào bên trong Dược Đỉnh.

Cả gian nhà bằng đá đều có quang huy lưu chuyển, giống như sương mù đang vờn quanh, làm cho động phủ trở nên huyền ảo, giống như nơi cư ngụ của Tiên nhân.

Ngọn lửa “Hỏa sát” này không phải là ngọn lửa bình thường, ngoại trừ đặc thù về nhiệt độ, quan trọng nhất là nó cung cấp 1 loại linh lực đặc thù, giúp hòa tan dược thảo, ngưng tụ thành sinh mệnh tinh hoa, kết thành linh đan.

Ngân sắc hỏa diễm bập bùng, dược đỉnh bằng đồng thau đã bị cỗ linh khí màu trắng sữa bao phủ, xem ra giống như là có sinh mệnh, hoa văn trên dược đỉnh dường như đang nhảy múa.

Hàn trưởng lão xếp bằng ngồi bên cạnh, hai mắt lão nhắm chặt, tĩnh tâm ngưng thần bảo vệ dược đỉnh, thân thể khô héo không hề tán phát ra ba động sinh mệnh.

Lúc này, bên trong dược đỉnh đã được phong kín, Diệp Phàm chỉ có 1 cảm giác đó là đau nhức, tứ chi bị đâm thủng, lồng ngực cũng bị chọc 1 nhát, máu tươi chảy không ngừng, 5 vết thương ở 5 chỗ đều rất nghiêm trọng, hắn có cảm giác thân thể của hắn đã suy yếu đến cùng cực.

Thế nhưng, đúng như lời của Hàn trưởng lão nói, trong 1 khoảng thời gian ngắn hắn không phải lo lắng về tính mạng, thân thể hắn được ngâm trong nước thuốc màu xanh, sau khi vết thương được nó thẩm thấu, máu đã bắt đầu ngừng chảy.

Hiện tại, bên trong dược đỉnh ngày càng nóng, nước bắt đầu bốc hơi, nhiệt độ đang tăng lên nhanh chóng. Nước thuốc ngập tới tận cằm của Diệp Phàm, hắn muốn giãy giụa, thế nhưng thân thể đã bị Hàn trưởng lão phong ấn, hắn không thể nào nhúc nhích được.

“Chết kiểu này đúng là quả oan ức, ta không cam lòng…”

“Ực… ực “

Diệp Phàm bắt đầu uống từng ngụm lớn nước thuốc, hiện tại hắn chỉ cử động được mỗi cái miệng, nếu tay có thể cử động thì hắn nhất định tóm lấy cây Cửu Diệp Phượng Hoàng Thần thảo mà nhai nuốt.

Do mất máu quá nhiều, ý thức của Diệp Phàm dần trở nên mơ hồ, hắn cắn môi, nói:

“Ta không thể chết được!”

Hắn đã mất một lượng máu lớn, nếu như đổi lại là người bình thường thì đã chết lâu rồi, tuy rằng được nước thuốc thẩm thấu vào trong vết thương, cho nên nó đã ngừng chảy, nhưng hắn cũng không kháng cự được nữa, nửa mê nửa tỉnh.

“Không thể hoàn toàn hôn mê… nếu không thì sẽ chết…”

Diệp Phàm hốt hoảng, hắn nói trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đang kiên trì chống đỡ.

Trong trạng thái này, có rất nhiều người quen và sự việc hiện lên trong đầu hắn, đó là cha mẹ với mái tóc hoa râm đang khóc gọi hắn về nhà, đó là biểu ca Phụng Tử của hắn thành hôn, đang dặn hắn nhất định phải tham gia hôn lễ, đó là đường muội 18 tuổi của hắn mới thi đỗ vào đại học, đang cười hì hì chìa tay đòi hắn lễ vật, đó là những người bạn tốt của hắn đang trách móc, tại sao lâu như vậy…

Những người thân và bằng hữu ở cố hương lần lượt xuất hiện trong đầu của Diệp Phàm, có rất nhiều người đang lớn tiếng gào lên, chìa tay về phía hắn, ý muốn kéo hắn lên, hắn cố hết sức chạy về phía trước, nhưng không làm cách nào đến gần những người đó được.

Sau đó, người của thế giới này cũng xuất hiện trong đầu của hắn, Bàng Bác bị yêu khí trùng thiên bao phủ, đang giãy giụa khổ sở, đó là Tiểu Đình Đình đang khóc rất thảm thiết trong Khương gia, đó là nụ cười lạnh lùng của Hàn trưởng lão…

Thậm chí ngay cả thân ảnh của Lý Tiểu Mạn cũng hiện ra, từ lúc hai người đi học cách nhau 1 đại dương, rồi đến lúc lạnh lùng gặp mặt, nói với hắn rằng tiên phàm là 2 thế giới khác biệt, không nên mơ mộng hão huyền, an tâm làm một phàm nhân cho tốt.

“Ta không thể chết được… Ta phải về nhà… còn rất nhiều thân nhân và bằng hữu đang đợi ta…”

Ý thức của Diệp Phàm đã mơ hồ, hắn đang mê sảng.

Hàn trưởng lão đang ngồi bên cạnh dược đỉnh, hai mắt bỗng mở ra, nói:

“Cứ từ từ mà nghiền ngẫm mùi vị của cái chết đi.”

Vào lúc này, linh lực của Hỏa sát nhập vào trong dược đỉnh ngày càng nhiều, ngân sắc hỏa diễm thánh khiết cháy hừng hực, bao phủ dần dần dược đỉnh bằng đồng thau.

Bên trong dược đỉnh, nước thuốc màu xanh đỏ, không ngừng bốc hơi và sủi bọt, bủa vây lấy Diệp Phàm, còn có vô số đạo đạo linh quang đang lưu chuyển, đó chính là năng lực đặc thù của Hỏa sát.

Khi Diệp Phàm sắp hoàn toàn mất đi ý thức, trong lòng hắn bỗng xuất hiện 1 dòng nước nhỏ, mấy trăm chữ cổ theo đó chảy ra ngoài, giữ vững tâm hồn cho hắn, khôi phục dần dần thần trí.

Diệp Phàm dần dần tỉnh táo lại, trong lòng cả kinh, lần trước Khương gia kỵ sĩ đánh hắn trọng thương, làm cho hắn ngất đi, chính là Cổ Kinh (1) đã làm cho hắn tỉnh lạ, lần này cũng như vậy.

(1) Độc giả nên chú ý chỗ này. Trong thân thể Diệp Phàm có 2 cuốn kinh, 1 là Đạo Kinh có được ở Linh Khư Động Thiên và phần mộ yêu đế. 2 là Cổ Kinh có được trong chiếc quan tài đồng. Cổ kinh này có mấy trăm chữ cổ, đã từng viết lại có Bàng Bác nhưng không được.

Lúc này, nhiệt độ bên trong dược đỉnh càng ngày càng cao, nước thuốc màu xanh đỏ sắp sôi lên sùng sục, Diệp Phàm không có những biện pháp nào khác, đành mặc niệm Cổ Kinh, cắn răng kiên nhẫn chịu đựng.

Đúng lúc này, hắn cảm giác bản thân có biến hóa kỳ dị, từng đạo ánh sáng màu bạc đang không ngừng nhập vào trong thân thể hắn, lưu chuyển bên trong huyết mạch, sức sống vô cùng mạnh mẽ đang lan tỏa.

Đó chính là năng lực đặc thù của Hỏa Sát, có thể hòa tan dược thảo, nhưng tụ sinh mệnh tinh hoa, tế luyện Linh Đan, lúc này nó đã biến thành Linh Dược cho Diệp Phàm, nhập vào trong thân thể, không ngừng di chuyển trong cơ thể bị phong ấn của hắn, sinh mệnh tinh hoa vì thế trở nên sống động, lực lượng phong ấn của Hàn trưởng lão đang dần dần yếu đi.

Cuối cùng, Diệp Phàm vừa mừng vừa sợ, hắn phát hiện đã có thể cử động, thoát khỏi phong ấn! Hàn trưởng lão cho dù có nghĩ đến nát óc cũng sẽ không ngờ được, linh lực đặc thù của Hỏa sát lại giúp hắn phá bỏ phong ấn.

Giờ này khắc này, nước thuốc trong dược đỉnh đã sôi lên sùng sục, Diệp Phàm cảm thấy đau đớn vì da thịt đang nứt vỡ, hắn vội vàng vận chuyển Huyền pháp do Đạo Kinh ghi lại, một lượng lớn Sinh mệnh tinh hoa không ngừng trào ra từ trong Khổ Hải của hắn, hình thành 1 vòng sáng rực rỡ bên ngoài thân thể, ngăn cản nước thuốc đang sôi chạm vào thân thể.

Diệp Phàm ngồi yên không động đậy, vận chuyển Huyền pháp của Đạo Kinh, ngồi trong dược đỉnh mà hấp thụ Sinh mệnh tinh hoa, để cho bản thân sử dụng điều trị thương thế.

Nửa canh giờ sau, hai mắt Diệp Phàm mở ra, bên trong dược đỉnh xuất hiện 2 tia chớp, hắn đưa tay tóm lấy Hạt Sen do Ô Ngọc Thần Liên kết thành.

Hạt sen này cực lớn, giống như trứng bồ câu, toàn thân lấp lánh, tựa như được điêu khắc từ Ô Ngọc, hào quang lấp loé, một cỗ hào quang mờ ảo lưu chuyển, sáng rực trong bàn tay của Diệp Phàm.

Linh dược hãn thế như thế này, không thể nào trong một thời gian ngắn mà tan chảy, bằng không Hàn trưởng lão cũng không muốn nung nấu hắn 7 ngày 7 đêm.

Diệp Phàm đem hạt sen nhét vào trong miệng, từ từ nhai, từ từ nuốt, bên trong miệng của hắn, Hạt sen vỡ vụn giống như là mảnh vỡ của thần ngọc đang không ngừng phát sáng, 1 lượng lớn Sinh mệnh tinh khí đang tỏa ra, dần dần bị hắn nhai nuốt.

Ngồi bên cạnh dược đỉnh bằng đồng thau, Hàn trưởng lão nghe thấy tiếng động từ trong dược đỉnh, hắn vẫn ngồi yên lặng, nở nụ cười lạnh, nói:

“Không kiên trì được nữa rồi à, bị ngâm trong sinh mệnh nguyên dịch(2), lại bi nhiệt độ cao nung nấu, da thịt bắt đầu bong tróc, chịu mọi hành hạ, trong một khoảng thời gian nữa không chết ngạt mới lạ.”

(2): Sinh mệnh nguyên dịch: nước sinh mệnh nguyên chất

Hàn trưởng lão chẳng chút thương hại và đồng cảm, hai mắt hắn nhắm lại, xung quanh lại yên tĩnh không một tiếng động.

Bên trong dược đỉnh bằng đồng thau, sắc mặt Diệp Phàm không chút thay đổi, tinh khí từ trong miệng hắn tỏa ra, ô quang lấp lánh, hạt sen bị cắn nát, tất cả đã bị hắn nuốt trôi. Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, yên lặng vận chuyển Huyền pháp của Đạo Kinh, bên ngoài thân thể hắn thần quang sáng rực rỡ.

Một canh giờ qua đi, Khổ Hải đang yên tĩnh của Diệp Phàm đột nhiên vàng rực, toàn bộ lượng máu bị hao tổn đã được phục hồi đầy đủ, tinh khí đang dâng trào.

Đồng thời, Kim Sắc Khổ Hải đang tỏa sáng, sóng thần sắp phát sinh, dị tượng đáng sợ lại sắp hiện thế!

Diệp Phàm dùng tất cả nghị lực ngăn cản sự mở rộng của Khổ Hải, đồng thời hắn cố làm mấy động tác để phát sinh tiếng động, để Hàn trưởng lão chú ý, mở nắp đỉnh ra, hắn sẽ tế xuất Kim Thư, thi triển 1 đòn sấm sét.

“Có tiếng động gì vậy, lại giống như âm thanh của nước đang sôi?”

Hàn trưởng lão mở mắt, sắc mặt trở nên khác thường, tự nói:

“Mỗi khi cực phẩm linh đan xuất thế, sẽ có dị tượng phát sinh, chẳng lẽ lô đan này của ta không chỉ thành công, mà còn là Cực phẩm?”

Diệp Phàm cắn chặt hàm răng, hắn vô cùng hi vọng Hàn trưởng lão mở nắp đỉnh lên, thế nhưng sau khi nghe được lời nói này, hắn thu hồi toàn bộ lực lượng áp chế, tiếng sóng lớn vang lên ầm ầm trong dược đỉnh bằng đồng thau.

“Đúng là tiếng sóng lớn…”

Hàn trưởng lão thực sự vẻ kích động, nói:

“Theo tiền nhân kể lại, lúc luyện đang mà xuất hiện dị tượng, âm thanh lớn tới mức đinh tai nhức óc, giống như đang đối mặt với sự giận dữ của biển cả, chẳng lẽ ta luyện thành tuyệt thế hảo đan?”

“Ông nội ngươi!”

Diệp Phàm hận mức muốn mở miệng chửi rủa, Hàn trưởng lão không hề muốn mở nắp đỉnh, đòn sát thủ của hắn không sử dụng được.

“Ầm ầm ầm…”

Đúng lúc này, động tĩnh do Diệp Phàm tạo nên ngày 1 lớn, âm thanh như sóng thần, thân ảnh của hắn sắc vàng rực rỡ, Khổ Hải đang từ từ mở ra.

“Cổ nhân đã nói thì không bao giờ sai…!”

Đứng bên cạnh dược đỉnh bằng đồng thau, Hàn trưởng lão cảm thán liên tục, nói:

“Hàn mỗ một đời luyện đan, có thể gặp được dị tượng bậc này, đây nhất định là một lô tuyệt phẩm hảo đan.”

Diệp Phàm cũng không kiên trì được nữa, hắn không cách nào áp chế được lượng tinh khí đang cuồng bạo trong Khổ Hải, lúc này, Kim Sắc Khổ Hải đang có sóng dữ ngập trời, rốt cuộc thì sóng thần cũng phát sinh.

Trong phút chốc, thần quang sáng rực, sóng lớn vạn tầng, dâng lên ngập trời, âm thanh phát ra đinh tai nhức óc!

Giống như âm thanh của thiên quân vạn mã đang xung trận, lại giống như âm thanh của núi đá đang vỡ nứt.

Tiếng sóng thần đáng sợ vang lên ầm ầm, thiểm điện xé rách bầu trời, đan xen trên bầu trời Kim Sắc Khổ Hải, thanh thế rất dọa người.

Vào đúng lúc này, Diệp Phàm cực độ khẩn trương, kim thư lấp lánh, lúc nào cũng có thể tế xuất ra bên ngoài, thi triển sát chiêu giết địch!

Nhưng mà, lúc này Hàn trưởng lão đã kích động đến phát cuồng, nói:

” Cổ nhân đã nói thì không bao giờ sai… Truyền thuyết hóa ra là sự thật!”

Hắn đang đi tới đi lui trong dược đỉnh, sướng đến mức khoa chân múa tay.

“Có âm thanh sóng thần, lại có âm thanh sấm chớp, không khác nào so với những gì sách cổ ghi chép. Đây là truyền thuyết, đây là dấu hiện trước khi luyện thành cực phẩm bảo đan!”

Diệp Phàm không biết là nên giận hay nên cười, hắn chuẩn bị thật kĩ, muốn thi triển 1 đòn sát thủ, thế nhưng Hàn trưởng lão lại không chịu mở nắp đỉnh ra, lại còn tìm lý do để tự sướng.

“Ông nội ngươi!”

Diệp Phàm thầm mắng một câu, tâm tình trở nên bình tĩnh, chăm chú vào công việc mở rộng Khổ Hải.

” Cổ nhân đã nói thì không bao giờ sai…”

Hàn trưởng lão kích động đến nỗi không ngừng khua tay múa chân.

Đọc truyện chữ Full