DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Già Thiên
Chương 89: Tử Dương Động Thiên

“Tử Dương động thiên…”

Đến bây giờ thì hắn đã hiểu rõ, hắn tương phùng với đám người Lý Tiểu Mạn không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà là do môn phái của họ ở gần đây.

Diệp Phàm xoay người muốn rời đi, hắn không muốn dính líu tới môn phái của Lý Tiểu Mạn, hôm nay tương phùng, Lý Tiểu Mạn chẳng có chút vui mừng nào cả, thần sắc bình tĩnh tới mức lạnh lùng, tuy rằng có cho hắn tiền, nhưng lại cao cao tại thượng, giống như bố thí cho hắn.

“Khuyên ta làm một người bình thường thật tốt, không nên đi vào con đường sai trái, chẳng lẽ ta thực sự kém tới vậy sao…”

Hắn tự cười giễu mình, hắn cũng không thương cảm, cũng không oán hận, mà chỉ như 1 đám mây nhẹ nhàng trôi qua, sau khi qua đi thì không còn chút dấu vết nào cả.

Diệp Phàm cảm thấy, nếu có thể tiếp tục tương phùng, thì chỉ cần nở nụ cười rồi đi qua, chẳng cần phải nhớ nhung gì cả, có khi chỉ cần gặp thoáng qua lại là 1 chuyện tốt.

Diệp Phàm đã đi được mấy chục mét, đột nhiên hắn lại đứng lại, hắn đang suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi sự truy sát của Khương gia, tai sao lúc này không thể mượn Tử Dương động thiên để giải trừ nguy cơ này?

Bây giờ, thực lực hắn chưa đủ cường đại, để đối kháng chính diện với người ta, trước mắt hắn chỉ có thể dựa vào mưu trí mà thôi, hắn tự nói:

“Ta không thể thoát khỏi bọn họ, chắc chắn là có nguyên nhân, cho dù là người cường đại hơn nữa, cũng không có linh giác cường đại tới như vậy, có thể tìm được tung tích từ xa…”

Diệp Phàm cảm thấy, Tử Dương động thiên thân là 1 trong 6 động thiên phúc địa của Yến quốc, khắp sơn xuyên địa mạch ở đây khẳng định có khắc Đạo văn, ngưng tụ một lực lượng thần bí, làm cho bên trong thành 1 phiến thiên địa khác, nếu như hắn có thể đột nhập vào, không chừng có thể cắt đứt liên lạc với bên ngoài.

“Đúng vậy, có thể mượn nơi này dùng tạm!”

Sau khi cẩn thận suy xét, Diệp Phàm bèn đi sâu vào trong sơn mạch.

“Linh khí thật nồng đậm, không hổ danh là động thiên phúc địa.”

Lúc này sắc trời đã tối đen, nhưng có thể nhìn thấy trên 1 dãy núi phía trước có tử khí vờn quanh, cái tên gọi Tử Dương động thiên là xuất phát từ đây, ở vị trí tử vụ phun trào, thỉnh thoảng có những ngọn lửa phun lên.

Ở khu vực bên ngoài, đã có thể cảm giác được sự bất phàm, non xanh nước biếc, thanh tuyền chảy ầm ầm, cây cối tốt tươi, có rất nhiều cây cỏ đã thông linh, trên thân còn có ánh sáng lấp lánh.

Diệp Phàm đi vào vùng phụ cận của Tử Dương động thiên, cẩn thận quan sát, hắn biết mình không thể trực tiếp đi vào, bởi sơn môn nơi không chỉ có người dò xét, mà còn có man thú thủ hộ.

Hai con man thú, thân hình lồi lõm, nhìn như 2 cá sấu rất lớn, nhưng lại mọc ra 2 cái cánh, giống như 1 tòa núi nhỏ nằm trấn giữ, đôi mắt xanh trợn to, có đạo đạo hào quang ẩn hiện.

“A, sao lại có 1 thiếu niên nằm ở đây, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, ở trước cửa, có mười mấy thiếu niên tầm 16, 17 tuổi đang quỳ không dám đứng dậy.

Một tu sĩ tuần sơn đi ngang qua nơi đó nói:

“Các ngươi nên đi đi, tư chất của ngươi quá bình thường, cho dù có cố gắng hơn nữa cũng chỉ là vô ích.”

“Tiên sư, người hãy cho chúng ta thêm 1 lần cơ hội nữa.”

Tên kia tu sĩ thở dài một hơi, nói:

“Các ngươi quỳ ở đây đã mấy ngày rồi, ta không phải là người vô tình, thế nhưng tư chất của các ngươi quá bình thường, không cách nào thông qua khảo hạch được, cho nên mau mau xuống núi đi.”

“Tiên sư, chúng ta không xin gì cả, chỉ xin thêm 1 lần cơ hội mà thôi.”

Mấy tên thiếu niên đó quỳ mãi không đứng dậy, khổ sở cầu xin.

“Được rồi, lại cho các ngươi một lần cơ hội nữa, nửa tháng sau sẽ có 1 lần tuyển chọn đệ tử, có thể nắm giữ được cơ hội này hay không, thì phải tùy thuộc vào các ngươi.”

“Đa tạ tiên sư!”

Những thiếu niên đồng loạt quỳ xuống lạy.

Nghe đến đó, Diệp Phàm nhanh chân bước tới.

“Ai vậy?”

Tên tu sĩ kia quay đầu lại quan sát.

“Tiên sư, ta tới bái sư.” Diệp Phàm kêu lớn.

“Nửa tháng sau mới bắt đầu, ngươi tới quá sớm.”

“Nhà của ta ở cách đây xa lắm, mà ta lại đi bộ tới đây, phải mất tận nửa năm trời, cho nên ta rất sợ tới chậm, kính xin tiên sư rủ lòng thương.”

Diệp Phàm đã đứng xa quan sát 1 thời gian, thấy tên Tiên Sư này cũng không phải là người có tâm tình cứng rắn, có quá nửa là sẽ được chấp nhận.

“Việc này không hợp quy củ.”

Bộ mặt của Diệp Phàm rất chân thành, hắn kể mình làm sao có thể kiếm đủ tiền, nhiều lúc phải đi ăn xin, trèo đèo lội suối, vượt qua mấy ngàn dặm đường, đi bộ hơn nửa năm thời gian, khó khăn lắm mới có thể tới đây.

Người được gọi là Tiên Sư tuổi tác cũng không lớn, trông chỉ tầm 27, 28 tuổi, tính tình xác thực rất mềm yếu, thấy Diệp Phàm quần áo lam lũ, mặt mũi thì dơ bẩn, cuối cùng thở dài một hơi, gật đầu, nói:

“Ngươi và bọn họ cùng vào đi.”

Diệp Phàm vội vã cảm ơn, cùng những thiếu niên kia tiến vào bên trong Tử Dương động thiên, tất cả Tiên sơn đều có tử khí bao quanh, trông rất huyền ảo, vô số cung điện đặt trên đỉnh núi, lấp lánh long lanh, trông rất giống Tiên cảnh.

“Linh khí ở Tử Dương động thiên còn nồng đậm hơn so với Linh Khư Động Thiên…”

Diệp Phàm nói thầm, âm thầm gật đầu, nơi này quả thực rất bất phàm.

Đi vào sâu trong tiên sơn, cây cỏ tốt tươi, linh dược rất nhiều, một cỗ khí tức trong mát ập đến, làm cho mọi người đều cảm thấy thoải mái, đây đúng là 1 động thiên phúc địa vô cùng yên tĩnh và mỹ lệ.

Diệp Phàm và những thiếu niên kia được bố trí, cư ngụ ở bên rừng trúc, ở đây có mấy cái nhà gỗ, chuyên dành cho tạp dịch ở, những đệ tử tu luyện không mấy ai đến nơi này.

Sau khi đến nơi này, Diệp Phàm dần dần bình tĩnh lại, nếu như ở đây mà vẫn còn bị tìm thấy, thì hắn chỉ còn biện pháp liều chết, chứ không còn cách nào khác.

“Quá nửa là do trên người ta có vật gì đó, cho nên mới bị bọn chúng tìm được.”

Diệp Phàm loại trừ ngay khối Lục Đồng, đây chính là 1 chí bảo thần bí, lúc trước đã có rất nhiều tu sĩ cầm trong tay mà còn không nhận ra được, chứ đừng nói tới hôm nay, nó đang yên lặng nằm trong Kim sắc Khổ Hải của hắn.

Chẳng nhẽ là Đạo Kinh? Cũng không có khả năng, chỉ cần hắn không vận chuyển huyền pháp, thì Kim sắc Khổ Hải của hắn sẽ hoàn toàn tĩnh lặng, nằm im như thép, người ngoài rất khó có thể cảm ứng được.

“Chẳng lẽ chính là khối “Nguyên” này tiết lộ hành tung của ta? Cũng không có khả năng.”

Diệp Phàm nghĩ mãi mà không ra, tự nói:

“Giờ không phải là lúc nghĩ nhiều như vậy, trọng yếu là phải luyện hóa khối Nguyên này đã.”

Trong mấy ngày kế tiếp, khu rừng trúc này vô cùng yên tĩnh, không có ai đến làm phiền cả, đúng là một nơi vô cùng thích hợp để tu luyện.

Những kỵ sĩ Khương gia kia cũng không tìm đến đây.

Diệp Phàm bắt đầu tiến hành luyện hóa khối “Nguyên” này, mỗi lần luyện hóa hắn đều cầm chắc nó trong tay, cẩn thận luyện hóa từng chút một, mỗi ngày chỉ luyện hóa một chút thôi, bởi hắn sợ lượng Sinh Mệnh Tinh Khí trong “Nguyên” bộc phát quá mãnh liệt, dẫn phát nguyên lực sóng triều, dẫn tới bị người phát giác.

Hôm nay là ngày thứ 6, trăng đã lên cao, Diệp Phàm đang cẩn thận luyện hóa khối “Nguyên”, đúng lúc này, Kim sắc Khổ Hải của hắn vang lên âm thanh của sóng thần, thanh thế rất dọa người, hắn vội vàng ngừng lại, giấu kỹ khối “Nguyên” đi.

“Đúng là phiền phức…”

Thể chất của hắn rất đặc thù, cũng bởi vì chuyện này mà hắn rất bất đắc dĩ, hắn tưởng mình có thể kiểm soát được nó.

Kết quả lại ngược lại, lúc đột phá vẫn vang lên âm thanh kinh khủng, dị tượng trong Khổ Hải rất kinh người, nếu như bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ làm nổi lên 1 trận phong ba cực lớn.

“Khối “Nguyên” này xem ra không có cách nào hoàn toàn luyện hóa, chỉ có thể đợi khi rời khỏi nơi này mới có thể tiếp tục.”

Nhưng mà, thu hoạch của hắn cũng không nhỏ, Kim sắc Khổ Hải đã lớn hơn 1 chút, thần văn trong Khổ Hải đã nhiều hơn trước 8 đạo, bay lượn xung quanh bầu trời Khổ Hải. Diệp Phàm lại bắt đầu dung luyện khối “Thần Thiết vụn”, dùng Đạo văn của khối Lục Đồng không ngừng tế luyện nó.

Ngày hôm sau, sự yên lặng cuối cùng cũng chấm dứt, có mấy tu sĩ trẻ tuổi đi tới nơi này và phát hiện ra Diệp Phàm.

“Là ngươi… Hóa ra là tên tiểu khất cái khi trước!”

Trên mặt mấy đệ tử Tử Dương động thiên vô cùng kinh ngạc, mấy hôm trước họ đã gặp mặt hắn, nhưng hôm nay Lý Tiểu Mạn không có ở đây.

Ngày hôm qua, Diệp Phàm gây ra động tĩnh rất lớn, có 1 số tu sĩ đến tra xét, lúc đó là ban đêm nên không phát hiện được gì cả, cũng bởi vậy mới dẫn tới sự hiếu kỳ của mấy người này, sáng hôm nay kéo tới đây xem.

“Ngươi vào Tử Dương động thiên của chúng ta làm gì, chẳng nhẽ tới tìm Lý sư muội?”

Những người này đều vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới ở đây có thể gặp mặt Diệp Phàm.

“Chưởng môn Tử Dương động thiên của các ngươi ngẫu nhiên gặp được ta, nói ta thiên tư bất phàm, không thu được ta làm đồ đệ thì không buông tha…”

Diệp Phàm rất lưu loát bịa chuyện.

Mấy người này đương nhiên là không tin, sắc mặt đều hiện lên sự bất thiện, trong đó có một vị nữ tử trầm giọng nói:

“Da mặt của tiếu khất cái ngươi thật là dày!”

Đúng lúc này, có 1 trung niên nam tử xuất hiện trong khu rừng trúc, đi loanh quanh vài vọng, sau đó ngừng lại, nói:

“Ta cảm giác được khí tức của ‘Nguyên’.”

“Tham kiến sư thúc tổ!”

Mấy tên đệ tử trẻ tuổi vội vàng hành lễ.

Diệp Phàm nhất thời cả kinh, linh giác của người này quá nhạy cảm, Khối “Nguyên” đã được hắn phong kín, nhưng vẫn bị hắn cảm ứng được.

“Không cần đa lễ.”

Sắc mặt của người trung niên này đỏ hồng, tóc đen nhánh, thế nhưng đôi mắt nhìn rất già nua, không tương xứng với tuổi tác bên ngoài của hắn.

“Tuổi tác thực sự của người này cũng phải tầm 70, 80 tuổi rồi…”

Diệp Phàm âm thầm suy đoán, cảm thấy đây là một vị cường giả đáng sợ.

“Ở trên người của ngươi…”

Hắn liếc mắt nhìn thẳng vào Diệp Phàm.

“Tham kiến tiền bối.” Diệp Phàm thi lễ.

“Ngươi không phải đệ tử của Tử Dương động thiên chúng ta?”

“Không phải.”

Không thấy được trung niên nhân di chuyển thế nào, nhưng chớp mắt đã xuất hiện trước người Diệp Phàm, giống như phi hành xuyên qua không gian, đưa 1 tay nắm chặt lấy cổ áo của Diệp Phàm.

“Tiền bối, người làm chuyện này là…”

Diệp Phàm thất kinh, hắn cho rằng người này muốn động thủ.

“Thể chất của ngươi…”

Trung niên nam tử giật mình, sau đó lại lắc đầu thở dài một hơi, hiển nhiên kiến thức của hắn rất rộng rãi, chỉ trong chớp mắt đã suy đoán được.

Lúc này, Diệp Phàm khẩn trương vô cùng, hắn điều khiển Khổ Hải của hắn thật yên lặng, dùng hắc ám và bao trùm lên Kim sắc Khổ Hải, giống như biến thành 1 mảnh đất chết, khi trung niên nhân thăm dò tới, cũng không phát hiện được gì cả.

Điều này làm Diệp Phàm vô cùng kinh dị, hắn đã cố tình che giấu, nhưng cao thủ này vẫn có thể tự mình thăm dò của Khổ Hải của hắn.

“Trên người ngươi có phải có 1 khối “Nguyên” hay không?”

Trung niên nam tử hỏi.

Diệp Phàm không cách nào giấu giếm được nửa, lôi cái hộp gỗ ra, nói:

“Ta không biết đây có phải là khối “Nguyên” hay không, nhưng đây là vật tổ truyền của nhà ta.”

Nam tử trung niên mở ra hộp gỗ, nhìn thoáng qua, nói:

“Đúng vậy, đây chính là Nguyên, tuy rằng không tinh thuần, nhưng cũng đã rất hiếm có rồi, ngươi có nguyện ý đổi lấy thứ khác không?”

“Việc này…”

“Ngươi không thể tu luyện, khối “Nguyên” này đối với ngươi là vô dụng, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không để ngươi phải chịu thiệt, nếu như ngươi đồng ý trao đổi, ta sẽ cho ngươi tài phú mà mười đời ngươi cũng không xài hết.”

“Nhưng, ta không muốn đổi…”

Diệp Phàm tỏ vẻ khó khăn, tuy đã vào Linh Khư động thiên, có thể tạm thời thoát khỏi kỵ sĩ của Khương gia, nhưng hắn không ngờ là lại bị lộ khối “Nguyên”, điều này làm cho hắn có cảm giác tiếc nuối, nhưng cũng không có cách nào khác.

“Ngươi thực sự không muốn trao đổi?”

Trung niên nam tử hỏi, thần sắc rất ôn hòa, không có ép hắn.

“Ta… Không muốn trao đổi.”

“Thôi vậy, nếu như đã quyết định, ta cũng không có ép ngươi, cũng chỉ là một khối “Nguyên” mà thôi, đối với ta mà nói, có cũng được, không có cũng được.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, chỉ mới bước được vài bước, đã biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Diệp Phàm rùng mình, đây mới chân chính là cao thủ.

“Tiểu khất cái, không nghĩ là trên người ngươi lại có “Nguyên”, cho dù không phải tinh thuần, nhưng cũng trân quý hơn linh dược nhiều.”

Sắc mặt của mấy nam nữ trẻ tuổi này đều rất khác thường, không ngờ tới là trên người Diệp Phàm có bảo vật, trong lòng mấy người không khỏi sinh ra sự mơ ước.

“Tiểu khất cái, ngươi đúng là không biết nắm giữ cơ hội, ngươi biết người lúc nãy là ai không, đó chính là đệ nhị cao thủ của Tử Dương động thiên, tu luyện đã hơn trăm năm, còn cường đại hơn cả mấy vị sư tổ. Nếu như ngươi đem “Nguyên” dâng lên cho người, kết thiện duyên với nhân vật cỡ này, sẽ mang lại rất nhiều điều tốt…”

Mấy tên nam tử trẻ tuổi này, tới tấp nêu ra điều kiện, muốn Diệp Phàm trao đổi, nhưng hắn không đáp ứng.

Mãi cho tới khi mấy người đó đi xa, Diệp Phàm mới tự nói, nói:

“Tuy rằng có thể tạm thời tránh thoát khỏi kỵ sĩ của Khương gia, nhưng lại để lộ khối “Nguyên”, không biết có mang lại phiền phức gì không nữa.”

Nửa canh giờ sau, Lý Tiểu Mạn xuất hiện ở trong rừng trúc, có mấy tên nam tử trẻ tuổi đi theo nàng.

Lý Tiểu Mạn không hỏi Diệp Phàm vì sao xuất hiện ở đây, bình thản nói:

“Diệp Phàm, ngươi không thể tu luyện, nắm giữ khối “Nguyên” này cũng vô dụng, không bằng dùng nó trao đổi, lấy phúc đức mười đời…”

Diệp Phàm trực tiếp lắc đầu cự tuyệt, nói:

“Ta không đổi!”

Đọc truyện chữ Full